Đọc: Xuất Ê-díp-tô-kí 4:10-17
Bây giờ hãy đi đi, Ta sẽ ở với miệng con và dạy con những lời phải nói. Xuất Ê-díp-tô-kí 4:12
Năm 1986, hơn 10,000 nhà truyền giáo và lãnh đạo Cơ Đốc ngồi trong một khán phòng lớn ở Amsterdam để lắng nghe Billy Graham, nhà truyền giáo nổi tiếng thế giới. Tôi ngồi trong số họ, lắng nghe ông ấy chia sẻ kinh nghiệm của mình. Rồi tôi rất ngạc nhiên khi ông nói “Để tôi nói các vị nghe, mỗi khi đứng trước hội chúng của Chúa để giảng dạy, tôi run rẩy và đầu gối tôi lung lay”.
Cái gì! Tôi tự hỏi. Làm thế nào một nhà truyền giáo nổi tiếng thu hút hàng triệu người với những bài giảng đầy sức mạnh lại nói mình run rẩy và đầu gối lung lay? Rồi ông mô tả không phải là sợ hãi hay sợ sân khấu nhưng là sự khiêm nhường và nhu mì trỗi dậy khi ông cảm thấy mình không xứng đáng với nhiệm vụ khó khăn mà Chúa đã kêu gọi ông. Ông nương cậy sức mạnh của Chúa chứ không phải tài hùng biện của mình.
Môi-se cảm thấy mình không xứng đáng khi Đức Chúa Trời sai ông giải phóng những người Y-sơ-ra-ên bị bắt làm nô lệ ở Ai Cập 400 năm. Môi-se cầu xin Chúa sai người khác đến với lý do rằng ông chưa bao giờ là người có tài ăn nói ( Xuất 4:10, 13).
Chúng ta có thể cũng có những nỗi sợ hãi như thế khi Chúa kêu gọi chúng ta làm việc gì đó cho Ngài. Nhưng sự khích lệ Ngài dành cho Môi-se cũng có thể thúc giục chúng ta “Bây giờ hãy đi đi, Ta sẽ ở với miệng con và dạy con những lời phải nói” (c.12).
Ngày hôm đó Billy Graham cũng đã nói “Khi Đức Chúa Trời kêu gọi, đừng sợ sự run rẩy và đầu gối lung lay bởi vì Ngài sẽ ở cùng bạn”.
Bất cứ nơi nào Ngài sai chúng ta đi thì Ngài cũng đồng đi với chúng ta.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày