Đọc: Phục truyền 8:6–18

Vậy, khi anh em được ăn no nê thì nhớ chúc tụng Giê-hô-va Đức Chúa Trời, vì Ngài đã ban cho anh em vùng đất tốt tươi nầy. Phục truyền 8:10

Ở nước Úc, việc lái xe đi lại giữa các thị trấn có thể phải mất nhiều giờ và tài xế có thể gặp tai nạn khi quá mệt mỏi. Do đó, vào những kỳ nghỉ lễ nhộn nhịp, những trạm dừng chân trên các trục đường cao tốc luôn có nhiều tình nguyện viên sẵn sàng phục vụ cà phê miễn phí. Vợ chồng tôi rất thích các điểm dừng chân này trong những chuyến đi dài.

Một lần kia, chúng tôi tấp xe vào lề rồi đi bộ đến quầy để gọi cà phê. Người phục vụ đưa hai ly, rồi yêu cầu tôi trả hai đô-la. Tôi hỏi tại sao. Cô ấy chỉ hàng chữ in nhỏ trên bảng hiệu. Tại điểm dừng này, chỉ có tài xế mới được uống cà-phê miễn phí; bạn phải trả tiền cho hành khách. Bực mình, tôi bảo cô ấy rằng đó là một cách quảng cáo gian dối, rồi trả hai đô-la và bỏ đi. Trở lại xe, vợ tôi là Merryn cho tôi thấy sự sai trật của mình: tôi đã biến món quà thành đặc quyền và không hề biết ơn về những gì tôi đã nhận được. Vợ tôi đã nói đúng.

Khi Môi-se dẫn dân Y-sơ-ra-ên vào Đất Hứa, ông mong muốn họ phải là một dân tộc biết ơn (Xuất. 8:10). Nhờ ơn phước Chúa ban, đất đai trở nên trù phú, nhưng họ có thể dễ dàng xem sự thịnh vượng nầy như là điều họ xứng đáng được hưởng (c. 17–18). Vì lý do này, dân Do Thái hình thành thông lệ tạ ơn trước mỗi bữa ăn, dù là một bữa ăn nhỏ. Đối với họ, tất cả đều là món quà.

Tôi đã trở lại chỗ cô gái phục vụ và xin lỗi. Một ly cà phê miễn phí là quà tặng mà tôi không xứng đáng nhận – và là một điều mà tôi phải biết ơn.

Đáng chúc tán Ngài là Đức Chúa Trời của chúng con, Vua của cõi hoàn vũ, Đấng làm ra bánh từ đất.

LỜI CẦU NGUYỆN CẢM TẠ TRONG BỮA ĂN CỦA NGƯỜI DO THÁI.
Hãy biết ơn Chúa dù là một sự ban cho nhỏ bé nhất.

Chú Giải: Tại sao đôi khi chúng ta thấy khó để biết ơn? Suy nghĩ cho rằng mình xứng đáng được nhận sẽ ngăn trở tinh thần biết ơn thế nào?

* Trích Lời Sống Hằng Ngày