Đọc: Ê-sai 1:18-20; Thi Thiên 51:7

Cầu Chúa rửa con thì con sẽ trở nên trắng hơn tuyết. Thi Thiên 51:7

Trong suốt một mùa đông giá lạnh khắc nghiệt tại Michigan nơi chúng tôi ở, những cảm xúc về thời tiết thật lẫn lộn. Khi mùa đông tuyết rơi kéo dài đến tháng ba, thì hầu như ai cũng ghét tuyết và than vãn khi dự báo thời tiết báo thời gian tới nhiệt độ sẽ xuống thấp.

Tuy nhiên, vẻ đẹp tráng lệ của tuyết cứ làm tôi kinh ngạc. Ngay cả khi cứ phải liên tục xúc tuyết ra khỏi đường và quăng lên trên các đống tuyết cao hơn đầu, tôi cũng say mê với thứ màu trắng đó Một ngày nọ, các tinh thể băng lọc từ trời rơi trên đỉnh tuyết cũ. Khi vợ chồng tôi đi dạo qua cảnh tượng lấp lánh này, nó trông như bụi kim cương lấm tấm rắc lên cảnh vật.

Trong Thánh Kinh, tuyết dường như có nhiều mục đích khác nhau. Chúa ban tuyết xuống để biểu thị cho sự vĩ đại đầy sáng tạo của Ngài (Gióp 37: 6; 38: 22-23). Núi phủ trắng tuyết tưới cho những thung lũng khô cằn bên dưới. Nhưng đặc biệt hơn, Đức Chúa Trời coi tuyết như một bức tranh về sự tha tội. Phúc Âm của Chúa Giê-xu mở đường để chúng ta được tẩy sạch tội lỗi và khiến tấm lòng của chúng ta trở nên “trắng hơn tuyết” (Thi. 51: 7; Ê-sai 1:18).

Sau này, khi thấy tuyết- qua tranh ảnh hoặc ngoài đời- hãy cảm tạ Chúa về sự tha thứ và sự giải phóng ta khỏi hình phạt tội lỗi mà món quà tự nhiên xinh đẹp này nhắc tất cả những ai đặt niềm tin nơi Đấng Cứu Chuộc nhớ đến.

Cảm ơn Ngài đã tha thứ cho chúng con và biến sự nhơ nhớp của chúng con trở nên vẻ đẹp của sự tha thứ. Xin giúp chúng con thể hiện vẻ đẹp của sự tha thứ cho tất cả những ai mà chúng con tiếp xúc.

Khi Đấng Christ tha tội cho chúng ta thì tấm lòng ta trở nên trắng sạch như tuyết vừa rơi xuống.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày