Đọc: Xuất. 13:17-22

Khi Pha-ra-ôn để dân Y-sơ-ra-ên ra đi, Đức Chúa Trời không dẫn họ đi bằng con đường xuyên qua đất Phi-li-tin, dù đường ấy gần hơn. Xuất. 13:17

Đường đời thường khó khăn. Vì vậy nếu chúng ta mong đợi lúc nào Chúa cũng phải cho mình con đường dễ đi thì chúng ta có thể bị cám dỗ quay lưng lại với Ngài khi đường đi trắc trở.

Nếu bạn từng nghĩ đến việc quay lưng lại với Chúa như vậy, hãy nghĩ về dân Y-sơ-ra ên. Khi được trả tự do khỏi dân Ai Cập sau hàng trăm năm nô lệ, họ đã trở về Đất Hứa. Nhưng Chúa không đưa họ về thẳng quê hương. Ngài “không dẫn họ đi bằng con đường xuyên qua đất Phi-li-tin, dù đường ấy gần hơn” (Xuất. 13:17). Thay vào đó Ngài đã đưa họ vào con đường ghồ ghề băng qua hoang mạc. Trước mắt, điều này đã giúp họ tránh được chiến tranh (c.17). Nhưng trong cái nhìn lâu dài, có điều gì đó quan trọng hơn xảy ra.

Đức Chúa Trời đã dùng thời điểm trong hoang mạc đó để hướng dẫn và khiến dân sự mà Ngài đã gọi trưởng thành. Con đường dễ dàng sẽ dẫn họ đến tai họa. Con đường dài chuẩn bị dân Y-sơ-ra-ên cho việc vào Đất Hứa thành công.

Chúa chúng ta là thành tín, chúng ta có thể tin tưởng rằng Ngài sẽ dẫn dắt và chăm sóc chúng ta dù chúng ta phải đối mặt với điều gì. Chúng ta có thể không hiểu nguyên cớ con đường mình đi, nhưng chúng ta có thể tin Ngài sẽ giúp chúng ta lớn lên trong đức tin và trưởng thành trên bước đường chúng ta đi.

Lạy Đức Giê-hô-va, chúng con không thể thấy con đường phía trước, vì vậy chúng con phải tin rằng đường chúng con đang đi là đúng đắn và đó là con đường tốt nhất để chúng con đi. Xin khích lệ chúng con và dạy dỗ chúng con khi chúng con để Ngài dẫn đường.

Thời điểm của Chúa luôn đúng—hãy kiên nhẫn chờ đợi Ngài.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày