Đọc: II Ti-mô-thê 4:1–8
Từ nay mão triều thiên công chính đã dành sẵn cho ta; Chúa… sẽ ban mão ấy cho ta trong ngày đó. II Ti-mô-thê 4:8
Vào đêm ngày 3 tháng 4 năm 1968, Tiến sĩ Martin Luther King đã có bài phát biểu cuối cùng “Tôi đã lên đến Đỉnh Núi”. Khi nói thế, ông có ý rằng mình sẽ không còn sống lâu nữa. Ông nói: “Chúng ta đã có những ngày khó khăn trước mắt. Nhưng điều đó giờ đây không còn quan trọng với tôi nữa. Vì tôi đã lên đến đỉnh núi. Tôi nhìn xuống. Và tôi đã thấy vùng đất hứa. Có thể tôi không đến đó với các bạn được… [Nhưng] tối nay tôi rất vui. Tôi không còn lo lắng về điều gì nữa. Tôi không sợ bất kỳ ai. Mắt tôi đã nhìn thấy vinh quang của ngày Chúa đến”. Ngày hôm sau, ông bị ám sát.
Sứ đồ Phao-lô, không lâu trước khi qua đời, đã viết thư cho Ti-mô-thê – người con thuộc linh của ông rằng: “Về phần ta, ta đang bị đổ ra như làm lễ quán, giờ qua đời của ta gần rồi… Từ nay mão triều thiên công chính đã dành sẵn cho ta; Chúa là thẩm phán công minh sẽ ban mão ấy cho ta trong ngày đó” (II Ti. 4:6, 8). Phao-lô biết thời hạn trên đất của mình sắp hết, Tiến sĩ King cũng vậy. Cả hai đều đã sống cuộc đời vô cùng ý nghĩa, nhưng không quên chú tâm đến sự sống thật phía trước. Cả hai người đều chào đón điều xảy đến kế tiếp.
Cũng giống như họ, mong rằng chúng ta “không chú tâm đến những điều thấy được, nhưng chú tâm đến những điều không thấy được. Vì những điều thấy được chỉ là tạm thời, còn những điều không thấy được là vĩnh cửu” (II Cô. 4:18).
Chú Giải
Thư II Ti-mô-thê là bức thư cuối cùng của Phao-lô, được viết từ nhà tù ở Rô-ma, nơi ông bị giam giữ để chờ ngày hành hình (xem 4:6). Lướt qua toàn bộ chương này, chúng ta thấy có ba phần riêng biệt được xem như những lời cuối cùng của Phao-lô. Trong câu 1-5, vị sứ đồ khích lệ và thúc giục Ti-mô-thê, đứa con thuộc linh trẻ tuổi trung tín thực hiện lời kêu gọi đã nhận lãnh – đặc biệt trong công tác giảng dạy Lời Chúa. Trong câu 6-8, Phao-lô đưa ra lời chứng của cá nhân ông về sự phục vụ Chúa Jêsus và tinh thần sẵn sàng gặp Đấng Cứu Thế. Những câu còn lại (c.9-18) nói đến những người làm Phao-lô thất vọng và cách ông phản ứng lại sự thất vọng đó.