Đọc: Giăng 20:24-31

Hãy đưa bàn tay con ra và đặt vào sườn Ta. Đừng vô tín, nhưng hãy tin!”. c. 27

Trong Lễ Phục Sinh có một chi tiết luôn hấp dẫn tôi. Vì sao Chúa Giê-xu giữ những vết sẹo khi Ngài bị đóng đinh? Chúa có thể chọn bất kỳ hình dáng thân thể phục sinh nào Ngài muốn, nhưng Ngài lại chọn thân thể có những vết sẹo có thể nhìn thấy và rờ chạm được. Vì sao?

Tôi tin rằng câu chuyện Phục Sinh sẽ không trọn vẹn nếu thiếu những vết đinh trên tay, chân và hông Chúa Giê-xu (Giăng 20:27). Con người luôn mơ mình có hàm răng thẳng và trắng như ngà, làn da không tì vết và vóc dáng lý tưởng. Chúng ta mơ tới tình trạng không tự nhiên là một thân thể trọn vẹn. Nhưng đối với Chúa Giê-xu, bị kìm hãm trong bộ xương và làn da của con người mới thật là tình trạng bất thường. Những vết sẹo là bằng chứng vĩnh viễn nhắc nhớ về những ngày tháng Ngài chịu kìm hãm và khổ nạn trên hành tinh chúng ta.

Từ góc nhìn thiên thượng, những vết sẹo đó đại diện cho sự kiện kinh khhiếp nhất từng xảy ra trong lịch sử hoàn vũ. Ngay cả sự kiện đó cũng trở thành kỷ niệm. Bởi lễ Phục Sinh, chúng ta có thể hy vọng rằng những giọt nước mắt chúng ta đã rơi, những cuộc chiến đã trải qua, những nỗi đau tình cảm, những quặn thắt vì mất bạn bè và người thân – đều trở thành kỷ niệm, cũng như vết sẹo của Chúa Giê-xu. Những vết sẹo sẽ không mất hẳn, nhưng chúng sẽ không còn gây đau nữa. Một ngày nào đó chúng ta sẽ có thân thể biến hóa và tận hưởng trời mới đất mới (Khải. 21:4). Chúng ta sẽ có khởi đầu mới, khởi đầu của sự kiện Phục Sinh.
Chúa mang hy vọng tái sinh
Từ nay và cả vĩnh sinh cho người
Tin Ngài con sẽ vui tươi
Ngài lau nước mắt, cuộc đời đổi thay.

Sự sống lại của Đấng Christ bảo đảm cho sự sống lại của chính chúng ta.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày