Đọc: Lu-ca 2:1-7

Cảm tạ Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không tả xiết! 2 Cô-rinh-tô 9:15

Khi tặng một món quà dễ vỡ, chúng ta phải chắc chắn nó được đánh dấu lên bên ngoài chiếc hộp. Vì không muốn bất kỳ ai làm hư đồ bên trong nên từ DỄ VỠ được viết thật to.

Món quà Đức Chúa Trời cho chúng ta đến trong chiếc hộp mỏng manh nhất: một em bé. Đôi khi, chúng ta nghĩ rằng cảnh vật Giáng Sinh tuyệt đẹp như trên bưu thiếp, nhưng bất cứ người mẹ nào cũng có thể nói cho bạn biết là không phải. Ma-ri đã rất mệt mỏi và bất an. Chúa Giê-xu là con đầu lòng của bà, được sinh ra trong điều kiện khắc nghiệt nhất. Bà “lấy khăn bọc con mình đặt nằm trong máng cỏ, vì quán trọ không còn chỗ cho họ” (Lu-ca 2:7).

Trẻ sơ sinh cần được chăm sóc liên tục. Trẻ khóc, ăn, ngủ và phụ thuộc vào người chăm sóc. Chúng không thể tự quyết định. Vào thời của Ma-ri, tỉ lệ trẻ sơ sinh chết rất cao và người mẹ cũng thường tử vong trong lúc sinh nở.

Vậy tại sao Đức Chúa Trời lại chọn cách nguy hiểm như vậy để gửi Con Ngài xuống thế gian? Là vì Chúa Giê-xu phải giống con người để cứu chúng ta. Món quà tuyệt vời nhất từ Thượng Đế đến trong thân thể yếu ớt của một hài nhi, nhưng Chúa đã liều mình vì Ngài yêu chúng ta. Hôm nay, chúng ta hãy biết ơn Ngài vì món quà quý giá đó!

Lạy Chúa, Đấng Vĩ Đại và Bền Vững, con cảm ơn Ngài vì đã trở nên nhỏ bé và mỏng manh vào ngày ấy nhiều năm về trước. Điều này khiến con hết sức ngạc nhiên về điều Ngài đã làm cho con và cả thế giới.

Nguyện ước ngày nào trong năm bạn cũng nếm biết sự an bình của Giáng Sinh.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày