Đọc: 2 Ti-mô-thê 4:9-18
Tôi vì anh em, không ngừng dâng lời cảm tạ, luôn nhắc đến anh em trong khi cầu nguyện. Ê-phê-sô 1:16
Trong đống thư hậu Giáng Sinh tôi tìm được một kho báu–một tấm thiệp Giáng Sinh được vẽ thủ công trên miếng bìa tái sử dụng. Những nét vẽ màu nước đơn giản họa lên những ngọn đồi mùa đông sống động hơn nhờ những cây thường xanh. Bên dưới, ngay chính giữa những quả nhựa ruồi đỏ mọng quả là thông điệp được viết bằng tay: Nguyện sự bình an ở với bạn!
Tác giả của tấm thiệp là một tù nhân và là bạn của tôi. Tôi ngưỡng mộ sự khéo léo của anh, nhưng cũng nhận ra rằng đã hai năm rồi tôi không viết thư cho anh!
Cách đây rất lâu, một tù nhân khác đã bị quên lãng khi ông chờ đợi trong lao tù. “Chỉ có mình Lu-ca ở với ta” sứ đồ Phao-lô viết cho Ti-mô-thê (2Tim. 4:11). “Không có ai ủng hộ ta cả; tất cả đều bỏ rơi ta” (c.16). Vậy nhưng Phao-lô vẫn tìm thấy sự yên ủi ngay khi trong lao tù, ông viết: “Nhưng Chúa đã đứng bên ta và ban năng lực cho ta” (c.17). Nhưng hẳn nhiên Phao-lô cũng cảm nhận nỗi đau đớn cô đơn khi bị bỏ rơi.
Phía sau tấm thiệp Giáng Sinh tuyệt vời, bạn tôi viết: “Nguyện sự giáng sinh của Chúa Giê-xu mang đến cho anh và gia đình sự bình an, niềm vui, niềm hy vọng và tình yêu thương.” Anh ký tên: “Người anh em trong Chúa.” Tôi treo tấm thiệp lên tường để nhắc mình nhớ cầu nguyện cho anh. Sau đó tôi viết thư cho anh.
Trong năm mới này, hãy vươn tới những anh chị em đang cô đơn nhất của chúng ta.
Bao người lẻ loi lầm lạc
Linh hồn họ lang bạt chốn nao
Anh ơi anh chẳng thấy sao
Hãy rao cho kẻ khát khao mong chờ.
Hãy đến với người khác bằng tình bạn và hãy khích lệ những người cô đơn.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày