Đọc: Thi Thiên 136:1-9

Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt đẹp. Sáng Thế Ký 1:12

Người Ẩn Dật Nơi Đồng Vắng là câu chuyện kể về những mùa hè Edward Abbey đi lang thang trong công viên, nơi ngày nay được gọi là Công Viên Quốc Gia Arches ở Utah. Cuốn sách này đáng đọc nếu nói về ngôn ngữ trong sáng của Abbey và những mô tả sống động của ông về miền Tây Nam nước Mỹ.

Nhưng trong cả quá trình làm nghệ thuật, Abey là người vô thần, ông không thấy gì khác ngoài vẻ bề ngoài của cái đẹp ông tận hưởng. Thật đáng buồn! Ông sống trọn đời để ca tụng cái đẹp mà bỏ qua điều cốt lõi của nó.

Hầu hết các bộ tộc thời xưa đều gắn những giả thuyết về cội nguồn của họ với truyền thuyết, thần thoại, và bài ca. Nhưng câu chuyện của Y-sơ-ra-ên về sự sáng tạo là độc nhất: Chuyện kể về Đức Chúa Trời đã sáng tạo nên những điều đẹp đẽ cho chúng ta tận hưởng vui thích như trẻ thơ. Đức Chúa Trời nghĩ đến vũ trụ, dùng lời phán để khiến mọi vật xuất hiện và công bố điều đó là “tốt lành”. (Từ tốt lành trong tiếng Hê-bơ-rơ còn có nghĩa là đẹp.) Sau khi đã sáng tạo ra vườn địa đàng, Đức Chúa Trời yêu thương đã phán để tạo dựng nên chúng ta, đặt vào vườn Ê-đen, và bảo rằng hãy “Tận hưởng!”

Một số người nhìn thấy và trầm trồ vẻ đẹp của những món quà tốt lành mà Đấng Tạo Hóa đặt để xung quanh họ, nhưng không chịu “tôn cao Ngài là Đức Chúa Trời và không tạ ơn Ngài.”, Họ “suy luận viễn vông; lòng dạ ngu muội của họ trở nên tăm tối.” (Rô. 1:21)

Những người khác nhìn thấy cái đẹp, nói “Cảm tạ Đức Chúa Trời”, và bước vào trong ánh sáng Ngài.

Lạy Cha yêu dấu, chúng con ngợi khen Cha vì Ngài thật tốt lành. Cảm ơn Cha đã truyền vẻ đẹp và mục đích trong sự sáng tạo của Ngài, và đã đặt chúng con ở đây để tận hưởng công trình sáng tạo của Ngài khi chúng con khám phá Ngài. Sự yêu thương Chúa còn đến đời đời!

Mọi tạo vật đều phản ánh vẻ đẹp của Đức Chúa Trời.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày