Đọc: Rô ma 9:1-5

Vì tôi ước ao có thể chính mình bị nguyền rủa và dứt bỏ khỏi Đấng Christ thay cho anh em là đồng bào tôi.–Rô-ma 9:3

Sau khi người phụ nữ Hàn Quốc 71 tuổi được giải cứu trong một vụ chìm phà bi thảm, bà đã tranh chiến với mặc cảm tội lỗi của người sống sót. Từ giường bệnh bà thốt lên rằng bà không thể hiểu sao bà lại sống sót qua tai nạn kinh khiếp đã lấy đi sinh mạng của rất nhiều người còn rất trẻ. Bà cũng hối tiếc vì đã không kịp biết tên cậu thanh niên đã kéo bà lên khi bà đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng. Rồi bà nói thêm: “Tôi muốn ít nhất cũng mời cậu ấy ăn một bữa, hay là nắm lấy tay cậu ấy hoặc gửi đến cậu một cái ôm.”

Tấm lòng của người phụ nữ dành cho người khác nhắc tôi nhớ đến sứ đồ Phao-lô. Ông rất quan tâm đến những người lân cận và đồng bào của mình đến nỗi ông nói rằng: ông ước ao có thể đánh đổi mối quan hệ mật thiết của mình với Đấng Christ cho sự cứu chuộc của người khác. “Tôi buồn bã lắm, lòng đau xót triền miên, vì tôi ước ao có thể chính mình bị nguyền rủa và dứt bỏ khỏi Đấng Christ thay cho anh em là đồng bào tôi” (Rô-ma 9:2-3).

Phao-lô cũng bày tỏ cảm nhận về lòng biết ơn sâu sắc. Ông biết rằng ông không thể nào hiểu được đường lối và sự phán xét của Đức Chúa Trời (c.14-24). Vậy nên khi làm bất cứ việc gì, ông đều cố gắng rao truyền tin lành cho mọi người, Phao-lô tìm thấy sự bình an và niềm vui khi tin cậy nơi tấm lòng của Đức Chúa Trời, Đấng luôn yêu thương nhân loại hơn chúng ta yêu.

Lạy Chúa, đường đi của chúng con thật xa khỏi sự hiểu biết của chúng con, nhưng chúng con biết rõ, không chút hồ nghi, rằng Ngài yêu chúng con. Xin giúp chúng con tin cậy nơi tấm lòng yêu thương của Ngài trong những điều chúng con không hiểu.

Lòng biết ơn Chúa dẫn tới sự trưởng thành trong đời sống tin kính.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày