Đọc: Sáng 22:1-12
Hãy dẫn con trai của con, đứa con một mà con yêu là Y-sác. c.2
Tôi thấy mình thường nhớ về những năm tháng khi con cái tôi còn bé. Một trong những kỷ niệm đặc biệt yêu thích là thói quen đánh thức vào buổi sáng. Mỗi buổi sáng, tôi thường vào phòng ngủ của chúng, dịu dàng gọi tên chúng, và bảo chúng đã đến giờ thức dậy và sẵn sàng cho một ngày mới.
Khi tôi đọc thấy Áp-ra-ham thức dậy vào sáng sớm để làm theo mạng lệnh của Đức Chúa Trời thì tôi nghĩ đến những lần tôi đánh thức con mình và tự hỏi nếu như thói quen hằng ngày của Áp-ra-ham là đến giường để gọi Y-sác dậy – thì buổi sáng đặc biệt đó thật khó khăn dường nào! Áp-ra-ham phải đau lòng thế nào khi đánh thức con trai mình vào buổi sáng hôm đó.
Áp-ra-ham trói con mình và đặt nó trên bàn thờ, nhưng Chúa đã ban một của lễ thiêu thay thế. Hàng trăm năm sau, Chúa đã ban cho một của lễ thiêu khác, của lễ cuối cùng, là chính Con Ngài. Hãy nghĩ xem Đức Chúa Trời phải đau đớn dường nào khi hy sinh Con Ngài, Con độc sanh Ngài yêu quý! Và Ngài phải trải qua tất cả mọi điều đó bởi Ngài yêu bạn.
Nếu bạn thắc mắc liệu mình có được Đức Chúa Trời yêu thương hay không, thì đừng thắc mắc nữa.
Chúa ơi, con kinh ngạc bởi Ngài yêu con nhiều đến nỗi đã hy sinh Con Ngài vì con. Xin dạy con sống với lòng biết ơn trong tình yêu không phai tàn của Ngài.
Chúa đã chứng minh tình yêu Ngài dành cho bạn rồi.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày