Đọc: Thi Thiên 30
Đức Giê-hô-va ôi! Xin lắng nghe và thương xót con; Đức Giê-hô-va ôi! Xin giúp đỡ con. – Thi Thiên 30:10
Minnie và George Lacy từng nghi ngờ: “Chúa Giê-xu có đủ cho ta không? Mối liên hệ với Đấng Christ có đủ để giúp chúng ta tiếp tục cuộc sống? Ngài có quan tâm không?
Năm 1904, khi đang làm giáo sĩ ,con gái út của gia đình Lacy bị ốm. Ít lâu sau, lần lượt năm đứa con của họ đều chết vì bệnh ban đỏ.. Trong thư gửi ban giám đốc truyền giáo, George viết về nỗi cô đơn và đau buồn sâu sắc: “Đôi lúc mọi điều dường đã quá sức chịu đựng.” Nhưng rồi ông viết thêm “Chúa ở cùng và giúp chúng tôi thật nhiều.” Trong thời khắc đen tối nhất, họ nhận biết rằng Chúa ở gần bên họ và chỉ cần Ngài là đủ.
Có những thời khắc khiến chúng ta thấy khó có thể tiếp tục. Nếu mất đi sức khỏe, công việc hay người thân, liệu chúng ta có thấy mối liên hệ của mình với Chúa thật sự gần gũi để tiếp tục tiến về phía trước?
Tác giả Thi Thiên nhắc tới sự hiện diện và thành tín của Chúa (Thi. 30). Khi tận cùng đau đớn, ông kêu lên: “Đức Giê-hô-va ôi! Xin lắng nghe và thương xót con; Đức Giê-hô-va ôi! Xin giúp đỡ con.”(c.10). Chúa đã chữa lành và yên ủi ông (c.2,3).
Là con cái Chúa, chúng ta sẽ không bao giờ thiếu những điều tối cần để trụ vững, vì Chúa luôn ở gần.
Mặc cho đau đớn, muộn phiền
Hồn tôi chạy đến nghỉ yên nơi Ngài
Cậy nương lời hứa lâu dài
“Hồng ân ta đủ mãi hoài cho con.” —Anon.
Đức tin vào Đấng Sung Mãn giúp chúng ta tiến bước.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày