Đọc: Thi Thiên 18:31-36

Ngài làm cho chân con lẹ như chân nai cái. (câu 33)

Cháu nhà tôi đang tập đi. Tôi phải giữ cháu, và cháu phải bám chặt vào tôi bởi chân bé còn yếu. Cháu sợ ngã, nhưng tôi ở đó để làm cháu yên lòng và dõi theo cháu. Được có tôi nâng đỡ trong từng bước chân, mắt cháu ánh lên niềm biết ơn, hạnh phúc và cảm giác an toàn. Nhưng đôi khi cháu khóc khi tôi không để cháu chọn con đường khó hơn, vì không nhận ra tôi đang bảo vệ cháu.

Chúng ta cũng như con gái tôi vậy – thường cần ai đó dõi theo, dẫn dắt và yên ủi trong chặng đường thuộc linh. Chúng ta có người đó – Đức Chúa Cha – Đấng giúp đỡ chúng ta, những con cái Ngài, dạy ta bước đi, nắm lấy tay ta và giữ chúng ta đi theo đường lối đúng.

Vua Đa-vít hiểu rõ cần có sự chăm lo của Đức Chúa Trời trong cuộc sống của ông. Trong Thi Thiên 18 ông miêu tả Đức Chúa Trời làm gì để ban cho ta sức mạnh và khuyên lơn khi ta lạc hướng hay dao động (c.32). Ngài giữ chân ta vững chãi, như chân con nai có thể trèo cao mà không ngã (c. 33). Và nếu ta vấp ngã, thì tay Ngài đã ở đó để nâng đỡ chúng ta (c.35).

Dù ta là những tân môn đồ mới chập chững bước đi hay đã sánh bước cùng Đức Chúa Trời từ lâu, tất cả chúng ta đều cần bàn tay nâng đỡ, chỉ lối của Ngài.

Lạy Cha, xin nắm tay và giữ con trong lối sống đúng đắn.
Đức Chúa Trời dõi theo từng bước chân tôi trên đường đời.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày