Đọc: Thi Thiên 46

Hãy yên lặng và biết rằng Ta là Đức Chúa Trời.

Khi nhỏ tôi thường chơi trò ăn táo trong khi tay bị cột ra sau. Thật khó khi phải cố cắn trái táo treo lơ lửng bằng răng mà không được dùng tay. Trò chơi nhắc tôi tầm quan trọng sống còn của đôi tay–chúng ta ăn, chào nhau và sử dụng đôi tay trong mọi việc tối quan trọng với sự sống còn của mình.

Thật thú vị khi Đức Chúa Trời phán trong Thi. 46:10 “Hãy yên lặng và biết rằng Ta là Đức Chúa Trời.” Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ “yên lặng” nghĩa là “dừng cố gắng,” hay cụ thể là “đặt tay xuống.” Nghe qua có vẻ là lời khuyên mạo hiểm, vì bản năng của chúng ta khi gặp nan đề là ra tay và điều khiển nó theo hướng có lợi. Nhưng Chúa phán “Hãy buông tay! Để Ta giải quyết nan đề của con, hãy an nghỉ và biết chắc rằng kết cuộc nằm trong tay Ta.”

Nhưng việc biết khi cần buông tay để Chúa hành động có thể khiến chúng ta lo âu. Trừ khi chúng ta tin rằng Chúa thật sự “là nơi nương náu và sức mạnh của chúng ta, Ngài hằng giúp đỡ trong cơn hoạn nạn” (c.1) và rằng “Đức Giê-hô-va vạn quân ở cùng chúng ta, Đức Chúa Trời của Gia-cốp là nơi nương náu của chúng ta” (c.7). Trong cơn hoạn nạn, chúng ta có thể an nghỉ trong sự quan phòng của Chúa.

Lạy Chúa, xin tha thứ cho con vì luôn muốn quản lý chính những vấn đề của mình. Xin dạy con tin cậy nơi sự khôn ngoan và can thiệp đúng lúc của Ngài trong cuộc đời con và giữ đôi tay con không cản trở đường lối Ngài.

Khi chúng ta đặt nan đề mình vào tay Thiên Chúa, Chúa sẽ đặt sự bình an Ngài vào tấm lòng chúng ta.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày