Đọc: Thi Thiên 22:1-21

Đức Chúa Trời của con! Đức Chúa Trời của con! Sao Ngài lìa bỏ con? Ma-thi-ơ 27:46

Trong cuốn sách The Screwtape Letters, C.S. Lewis ghi lại cuộc trò chuyện hư cấu giữa một con quỷ cấp cao và quỷ cấp thấp khi chúng tính cách cám dỗ Cơ Đốc nhân. Hai quỷ muốn tiêu diệt đức tin của người tín hữu này nơi Chúa. “Đừng tự lừa dối,” quỷ cấp cao nói với quỷ cấp thấp. “Động cơ của chúng ta cũng không có gì nguy hiểm hơn khi con người… nhìn lên vũ trụ nơi mọi dấu vết của Đức Chúa Trời như biến mất, và hỏi tại sao mình bị bỏ rơi, nhưng vẫn vâng phục.”

Kinh Thánh có nhiều ví dụ về những con người đã hành động theo đức tin dù thấy như bị bỏ rơi. Áp-ram cảm thấy lời hứa của Chúa cho ông một người con nối dõi đã bị lãng quên (Sáng. 15: 2-3). Tác giả Thi Thiên cảm thấy mình bị phớt lờ trong khó khăn (Thi. 10:1). Nan đề của Gióp lớn đến nỗi ông nghĩ có lẽ Chúa sẽ giết ông (Gióp 13:15). Và trên thập giá Chúa Giê-xu kêu lớn “Đức Chúa Trời của con! Đức Chúa Trời của con! Sao Ngài lìa bỏ con?” (Mat. 27:46.). Nhưng trong mỗi trường hợp, Chúa đều bày bỏ sự thành tín Ngài (Sáng. 21:1-7; Thi. 10:16-18; Gióp 38:1-42: 17; Mat. 28:9-20.).

Dù Satan có cố cám dỗ làm bạn nghĩ mình đang bị bỏ rơi, nhưng Chúa luôn luôn ở gần. Ngài không bao giờ bỏ rơi con cái Ngài. ” Ta sẽ chẳng lìa con, chẳng bỏ con đâu”(Hêb. 13:5). Và chúng ta có thể mạnh dạn công bố “Chúa giúp đỡ tôi; Tôi sẽ không sợ” (c.6).

Chúa ơi, mặc dù đám mây mờ và bóng tôi đôi lúc che phủ con, con biết rằng Ngài luôn bên cạnh con. Cảm ơn Chúa.

Đức Chúa Trời luôn ở gần bất chấp những nỗi sợ hãi của chúng ta.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày