Đọc: Gia-cơ 2:14-17
Chớ quên làm việc lành và chia sẻ cho người khác, vì các tế lễ như thế làm hài lòng Đức Chúa Trời. Hê-bơ-rơ 13:16
Lee Geysbeek của tổ chức Compassion International kể về một người phụ nữ có cơ hội đi đến một vùng đất xa xôi để viếng thăm đứa trẻ mà cô bảo trợ. Cô quyết định dắt đứa trẻ đang sống trong cảnh nghèo khổ đến một nhà hàng.
Cậu bé gọi một bánh mì kẹp thịt và người bảo trợ gọi một đĩa rau trộn. Khi thức ăn được đem đến bàn, cậu bé là người mà chắc chắn chưa bao giờ có được bữa ăn như thế quan sát xung quanh. Cậu nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt to của mình và nhìn sang đĩa rau trộn nhỏ của người bảo trợ. Rồi cậu lấy dao cắt đôi chiếc bánh mì, đưa cho người bảo trợ của mình, xoa xoa cái bụng của mình và hỏi “Cô đói không?”
Một đứa trẻ mà cả đời hầu như chẳng có gì lại sẵn sàng chia sẻ một nửa thứ mình có với người mà nó nghĩ cần nhiều hơn. Đứa trẻ này có thể là một lời nhắc nhở khi lần tới chúng ta gặp ai đó có nhu cầu về vật chất, tình cảm hay tâm linh. Là Cơ Đốc nhân, đức tin của chúng ta trong Ngài nên được phản chiếu qua các việc làm của mình (Gia-cơ 2:17).
Chúng ta gặp người khó khăn mỗi ngày. Có người ở bên kia địa cầu, có người chỉ đơn giản bên góc ngoặt gần nhà. Có người cần một bữa ăn ấm áp, người khác cần một lời nói tử tế. Sự khác biệt là lớn biết bao khi Cơ Đốc nhân, những người đã kinh nghiệm tình yêu của Ngài, làm việc lành và chia sẻ cho người khác (Hê. 13:16).
Chúa ơi, hôm nay xin giúp con nhìn thấy xa hơn vấn đề của riêng con đối để thấy được nhu cầu của người khác. Xin hướng dẫn bàn tay con biết ban cho thay vì nhận lãnh, biết dâng thay vì cầu xin, và làm phước thay vì tìm kiếm ơn phước. Nguyện danh Ngài được vinh hiển.
Làm việc lành là nhiệm vụ vinh quang nhất của con người. Shophocles
* Trích Lời Sống Hằng Ngày