Đọc: Ru-tơ 2:1-12
Xin cho phép tôi đi sau các thợ gặt để mót và lượm các gié lúa._Câu 7
Con gái của tôi và tôi đều coi bánh sô-cô-la hạnh nhân là một trong bảy món ăn tuyệt hảo trong kỳ quan ẩm thực thế giới. Ngày nọ, khi chúng tôi đang trộn những thành phần của món sô-cô-la yêu thích này, con gái tôi hỏi rằng liệu tôi có thể chừa lại một chút bột nhào trong tô sau khi đổ gần hết vào chảo nướng. Con bé muốn thưởng thức chút bột còn thừa lại. Tôi mỉm cười và đồng ý. Rồi tôi nói với cháu: “Con biết đấy, đó gọi là mót lại, và nó đã không bắt đầu bằng bánh sô-cô-la hạnh nhân.”
Khi chúng tôi thưởng thức những gì còn lại sau công trình nướng bánh, tôi giải thích rằng Ru-tơ cũng từng mót những hạt lúa rơi vãi để nuôi bản thân cô và người mẹ chồng tên Na-ô-mi (Ru-tơ 2:2-3). Bởi vì chồng của họ đều đã qua đời, hai người phụ nữ trở về quê hương của Na-ô-mi. Tại đây, Ru-tơ gặp một điền chủ giàu có tên là Bô-ô. Cô hỏi ông: “Xin cho phép tôi đi sau các thợ gặt để mót và lượm các gié lúa” (C.7). Ông đã bằng lòng và bảo những đầy tớ chủ ý để rơi lúa cho cô mót (c.16).
Như Bô-ô chu cấp cho Ru-tơ từ cánh đồng bội thu của mình, Chúa cũng chu cấp cho chúng ta từ sự dư dật của Ngài. Tài nguyên của ngài là vô tận, và Ngài ban ơn xuống vì lợi ích của chúng ta. Ngài luôn sẵn lòng chu cấp cho nhu cầu thuộc thể và thuộc linh của chúng ta. Mọi tặng phẩm tốt lành mà chúng ta nhận được đều đến từ Ngài.
Lạy Chúa, cảm ơn Ngài về những ơn lành mà con tận hưởng! Ngài chăm nom con cái Ngài với sự dư dật không giới hạn của Ngài. Con tôn thờ Ngài là Đấng chu cấp của con.
Nhu cầu của chúng ta lớn cỡ nào cũng không thể vượt quá nguồn chu cấp vĩ đại của Ngài.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày