Đọc: I Tê-sa-lô-ni-ca 5:12-28

Ngài lánh vào nơi thanh vắng để cầu nguyện. Lu-ca 5:16

Joie bắt đầu chương trình thiếu nhi bằng lời cầu nguyện, sau đó hát với các em. Emmanuel, một em nhỏ sáu tuổi loay hoay ở chỗ ngồi của mình trong lúc cô tiếp tục cầu nguyện sau khi giới thiệu thầy Aaron. Sau đó, thầy Aaron bắt đầu và kết thúc phần chia sẻ của mình bằng lời cầu nguyện. Emmanuel phàn nàn, “Có đến bốn lời cầu nguyện! Con không thể ngồi lâu thế được!”

Nếu bạn cho rằng thách thức của Emmanuel thật khó, thì hãy xem 1 Tê. 5:17: “Cầu nguyện không thôi” hay luôn ở trong tinh thần cầu nguyện. Ngay cả một số người lớn cũng thấy cầu nguyện thật nhàm chán. Có lẽ là vì chúng ta không biết phải nói gì hay không hiểu cầu nguyện là nói chuyện với Cha của mình.

Trở lại thế kỷ 17, những lời của Francois Fénelon viết về sự cầu nguyện đã giúp ích cho tôi: “Hãy nói với Đức Chúa Trời tất cả những điều trong lòng bạn, như một người giãi bày lòng mình, những niềm vui cũng như những đau đớn cho người bạn thân. Hãy nói với Ngài những nan đề, để Ngài an ủi bạn; hãy nói với Ngài những niềm vui, để Ngài có thể điều chỉnh chúng; hãy nói với Ngài những mong ước, để Ngài thanh lọc chúng”. Ông nói tiếp, “hãy nói với Ngài về những cám dỗ, để Ngài bảo vệ bạn: Hãy chỉ cho Ngài những vết thương lòng của bạn, để Ngài có thể rịt lành… Nếu bạn tuôn đổ tất cả những yếu đuối, nhu cầu, nan đề của mình, thì sẽ không thiếu điều để cầu nguyện.”

Càng tăng trưởng trong mối tương giao thân mật với Đức Chúa Trời, bạn sẽ càng muốn dành thêm thời gian với Ngài.

Để học hỏi nhiều hơn, hãy đọc về tấm gương cầu nguyện của Chúa Giê-xu trong Giăng 17 và Lu-ca 5:16.

Cầu nguyện là trò chuyện thân mật với Đức Chúa Trời của chúng ta.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày