Đọc: Ê-phê-sô 4:25–32
Sống chết do nơi quyền của lưỡi. Châm ngôn 18:21
Emily lắng nghe khi một nhóm bạn nói về truyền thống Lễ Tạ Ơn của họ cùng với gia đình. “Chúng tôi đi quanh phòng, và mỗi người nêu lên những điều mình tạ ơn Chúa”, Gary nói.
Một người bạn khác nói về bữa ăn và giờ cầu nguyện của gia đình mình trong Lễ Tạ Ơn. Bạn ấy nhớ lại thời gian bên cha trước khi ông chết: “Dù cha bị chứng mất trí, nhưng lời cầu nguyện cảm tạ Chúa của cha vẫn thật rõ ràng.” Randy chia sẻ: “Gia đình tôi có một thời gian ca hát cùng với nhau thật đặc biệt vào ngày lễ này. Bà tôi cứ hát mãi không ngừng!” Nỗi buồn và sự ghen tị của Emily càng tăng thêm khi cô nghĩ về gia đình mình, và cô phàn nàn: “Truyền thống của chúng tôi là ăn gà tây, xem tivi, và không bao giờ đề cập bất cứ điều gì về Chúa hay lời tạ ơn gì cả.”
Ngay lập tức, Emily cảm thấy bứt rứt về thái độ của mình. Cô tự hỏi: “Mình là một phần của gia đình đó. Mình muốn làm điều gì khác biệt để thay đổi ngày đó?” Cô quyết định cô sẽ nói riêng với từng người là cô biết ơn Chúa vì họ là chị, là cháu gái ruột, là em trai, hay là cháu họ của cô. Khi ngày đó đến, cô bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với từng người, và ai cũng cảm nhận mình được yêu thương. Điều đó không dễ, vì thường ngày, gia đình cô không nói chuyện như vậy; nhưng cô cảm thấy vui khi chia sẻ tình yêu thương của mình cho từng người trong gia đình.
Sứ đồ Phao-lô viết: “Nguyện mọi điều anh em nói đều tốt lành và ích lợi để những lời nói của anh em sẽ khích lệ những người nghe” (Êph. 4:29). Lời cảm ơn của chúng ta có thể nhắc người khác về giá trị của họ đối với chúng ta và đối với Chúa.
Chúa yêu dấu ơi! Xin chỉ dạy con biết cách khích lệ người khác bằng lời nói của mình.
Tinh thần của con người sẽ tràn đầy hy vọng khi nghe lời khích lệ.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày