Đọc: Hê-bơ-rơ 12:18-29

Cho nên, vì chúng ta nhận được một vương quốc không hề rúng động, chúng ta hãy biết ơn. c. 28

Lạch, cạch, lạch, cạch.

Cần gạt nước của kính chắn gió quét qua lại cố gắng để theo kịp cơn mưa như trút nước chỉ làm tăng thêm sự bực bội của tôi khi tôi điều khiển chiếc xe cũ tôi vừa mua — một chiếc xe hàng cũ đã chạy hơn 80.000 dặm và không có túi khí bảo vệ bên hông cho trẻ em.

Để có được chiếc xe hàng này và số tiền rất cần thiết cho cửa hàng tạp hóa, tôi đã bán “báu vật” cuối cùng mà chúng tôi có: một chiếc xe hàng Volvo 1992 với túi khí bảo vệ bên hông cho trẻ em. Lúc đó, mọi thứ khác đều chẳng còn. Tất cả nhà và tiền tiết kiệm của chúng tôi đều biến mất dưới gánh nặng của chi phí y tế không được thanh toán từ những căn bệnh đe dọa tính mạng.

“Được rồi, thưa Chúa”, tôi thật sự hét lớn lên, “ Giờ thì con thậm chí không thể bảo vệ các con mình khỏi những va chạm bên hông. Nếu có gì xảy ra với chúng, để con cho Ngài biết con sẽ làm gì…”

Lạch, cạch, lạch, cạch (Dừng.)

Ngay lập tức tôi cảm thấy xấu hổ. Hai năm trước, Chúa đã cho vợ và con trai tôi thoát khỏi cái chết gần như chắc chắn, mà tại đây tôi lại đang than vãn về “những thứ” đã mất. Cứ như thể tôi đã học biết mình có thể trở nên vô ơn với Chúa nhanh ra sao. Cha yêu thương, Đấng đã không tiếc chính Con Ngài để tôi có thể được cứu, đã thật sự tiếc con trai của tôi qua một phép màu.

Tôi cầu nguyện “Cha ơi, xin tha lỗi cho con”. Ta đã tha thứ rồi, con của Ta.
Lạy Chúa, thật dễ để cho những thử thách nhất thời tước đi ký ức về sự bảo vệ và chu cấp của Ngài. Ngợi khen Ngài, Cha ôi, vì sự kiên nhẫn và tình yêu vĩnh cửu, vô điều kiện của Ngài.

Lòng biết ơn là mảnh đất cho sự vui mừng phát triển mạnh mẽ.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày