Đọc: Philip 3:7-17

Tôi cứ làm một điều… tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải về sự kêu gọi trên cao của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ Giê-xu. c. 13-14

Khi Roger Ebert, nhà bình luận phim từng đoạt giải Puliter qua đời, một nhà báo đồng nghiệp viết về ông “Ông có đủ mọi tai tiếng, danh vọng và nổi tiếng, những cuộc phỏng vấn độc quyền và thử sức ma thuật với những phim lớn nhưng Ebert chưa bao giờ quên điều cốt yếu của việc chúng tôi làm là xem lại phim. Ông xem lại chúng với lòng nhiệt huyết tuôn tràn và khả năng nhận định” (Dennis King, The Oklahoman)

Sứ đồ Phao-lô chưa bao giờ quên điểm cốt yếu của việc Chúa muốn ông trở nên thế nào và làm gì. Tập chú và nhiệt thành là tâm điểm trong mối quan hệ của ông với Đấng Christ. Dù là biện luận với những triết gia ở thành A-then, hoặc trải qua việc đắm tàu ở Địa Trung Hải, hay bị xích chung với một người lính La Mã trong tù thì ông vẫn tập trung vào sự kêu gọi để biết “Ngài, quyền năng phục sinh của Ngài, được chia sẻ sự thương khó của Ngài” và để dạy dỗ về Ngài (Phi.3:10).

Khi ở trong tù, Phaolô viết cho hội thánh tại Phi-lip rằng “Tôi không nghĩ rằng mình đã đoạt được rồi; nhưng tôi cứ làm một điều: quên đi những gì ở đằng sau, vươn tới những gì ở đằng trước, tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải về sự kêu gọi trên cao của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ Giê-xu” (3:13-14). Dù hoàn cảnh như thế nào, Phao-lô vẫn tiếp tục bươn theo sự kêu gọi của ông khi làm sứ đồ của Chúa Giêxu Christ.

Mong chúng ta luôn nhớ điểm trọng tâm cốt yếu của việc chúng ta là người được kêu gọi để trở nên người thế nào và làm những gì khi là những môn đệ của Chúa Giêxu.

Cha ơi, nguyện khi ở bất cứ nơi nào con cũng sẽ sẵn sàng làm điều mà con có thể làm với mọi điều con có. Xin ban cho con tấm lòng sẵn sàng và đôi tay rộng mở.

Phaolô có một điều mà ông sốt sắng hơn hết và đó là mối quan hệ của ông với Chúa Giêxu Christ. Oswal Chambers

* Trích Lời Sống Hằng Ngày