Đọc: Thi Thiên 116:5–9
Hỡi linh hồn ta, hãy chúc tụng Đức Giê-hô-va, Chớ quên các ân huệ của Ngài. Thi Thiên 103:2
Bạn có bao giờ độc thoại không? Thi thoảng, khi đang viết một kế hoạch, thường là dưới mui xe, tôi thấy hữu ích khi nói ra suy nghĩ mình, cân nhắc từng phương án và chỉnh sửa để có được kế hoạch tốt nhất. Nếu có ai bắt gặp tôi đang “nói chuyện”, có lẽ tôi sẽ hơi quê một chút – dù độc thoại là điều chúng ta làm mỗi ngày.
Các trước giả Thi Thiên thường độc thoại trong các bài thánh thơ của mình. Trước giả Thi Thiên 116 cũng không ngoại lệ. Trong câu 7, ông viết: “Hỡi linh hồn ta, hãy trở về nơi an nghỉ ngươi, Vì Đức Giê-hô-va đã hậu đãi ngươi.” Nhắc mình nhớ về sự nhân từ và thành tín của Chúa trong quá khứ đem lại sự an ủi và giúp đỡ thực tế đối với tác giả trong hiện tại. Chúng ta thường thấy “những cuộc chuyện trò” như vậy trong các Thi Thiên. Thi Thiên 103:1, Đa-vít nói với chính mình: “Hỡi linh hồn ta, hãy chúc tụng Đức Giê-hô-va. Mọi điều gì ở trong ta, Hãy ca ngợi danh thánh của Ngài.” Và trong Thi Thiên 62:5, ông quả quyết: “Hỡi linh hồn ta, hãy nghỉ an nơi Đức Chúa Trời, vì niềm hi vọng ta đặt nơi Ngài.”
Nhắc mình về sự thành tín và niềm hy vọng trong Chúa là việc nên làm. Noi gương các trước giả Thi Thiên, chúng ta có thể kể lại những điều tốt lành Chúa đã đối đãi mình. Chúng ta sẽ được khích lệ. Chúa, là Đấng thành tín trong quá khứ, sẽ tiếp tục bày tỏ tình yêu của Ngài đối với chúng ta trong tương lai.
Lạy Chúa, xin giúp con tâm giao với Ngài trong hôm nay bằng cách nhắc nhở chính mình về sự thành tín và tình yêu của Ngài.
Nhắc mình nhớ lại sự tốt lành của Chúa có thể giúp ta luôn ngập tràn sự bình an của Ngài.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày