Đọc: Lu-ca 2:36-40

Bà… nói về con trẻ cho mọi người đang trông đợi sự giải cứu thành Giê-ru-sa-lem. Lu-ca 2:38

Thỉnh thoảng tôi đến thăm hai người phụ nữ trung niên. Một người tài chính ổn định, khỏe mạnh phù hợp với lứa tuổi, và sống trong nhà riêng. Nhưng bà luôn tìm thấy điều tiêu cực để than thở. Người khác bị chứng viêm khớp nên đi lại khó khăn và bị chứng hay quên. Bà sống trong căn nhà đơn sỏ, và luôn giữ những miếng dán nhắc nhở để không quên những cuộc hẹn của mình. Nhưng bà luôn chào đón khách viếng thăm căn hộ tí tẹo của bà bằng câu nói:: “Chúa quá tốt lành đối với tôi!” Đưa cho bà tờ giấy nhắc việc cần làm trong lần gần nhất tôi đến thăm bà, tôi để ý thấy bà viết ngày trước đó: “Ngày mai ra ngoài ăn trưa! Thật tuyệt! Một ngày vui nữa.”

An-ne là nữ tiên tri vào thời Chúa Giê-xu sinh ra, và bà cũng khá hoàn cảnh (Lu. 2:36-37). Bị góa từ khi còn trẻ và có lẽ không có con, có thể bà từng thấy mình vô nghĩa và túng thiếu. Nhưng bà chú tâm tới Chúa và phục vụ Ngài. Bà trông ngóng Đấng Mê-si, nhưng trong khi chờ đợi, bà bận rộn với việc Chúa–cầu nguyện, kiêng ăn và dạy người khác tất cả những điều bà học được từ Ngài.

Cuối cùng ngày đó cũng đến khi bà–khi này khoảng 80 tuổi–thấy hài nhi Mê-si nằm trong vòng tay người mẹ trẻ. Tất cả sự kiên nhẫn chờ đợi của bà thật đáng giá. Trái tim bà ngân nga niềm vui khi bà ngợi khen Chúa, rồi bà truyền tin vui đó cho những người khác.

Lạy Chúa, con không muốn làm người phàn nàn nữa. Con muốn trở nên người ngập tràn sự biết ơn đối với những người khác và với Ngài. Nguyện con tiếp nhận bất cứ điều gì Ngài ban cho con trong thời điểm của Ngài. Xin chỉ cho con cách bắt đầu hôm nay.

Chương trình của Chúa và phần của chúng ta: Cả hai đều khó thấy, nhưng khi hai điều đó gặp nhau thì đó là nơi tốt đẹp nhất.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày