Đọc: Mác 2:1-12
Thấy đức tin của họ, Đức Chúa Giê-xu phán với người bại “Hỡi con, tội lỗi con đã được tha”. C.5
Trong thời thơ ấu của tôi, một trong những căn bệnh đáng sợ nhất là bại liệt, thường gọi là “bệnh bại liệt trẻ em” vì hầu hết người mắc bệnh là trẻ nhỏ. Trước khi vắc-xin phòng ngừa được phát triển vào giữa những năm 1950, có khoảng 20,000 người bị liệt do bệnh bại liệt và khoảng 1,000 người chết mỗi năm tính riêng nước Mỹ.
Vào thời xa xưa, bệnh bại liệt được coi như là một tình trạng vĩnh viễn vô vọng. Nhưng một nhóm người tin Chúa Giê-xu có thể giúp đỡ cho người bạn bị bại của mình. Khi Chúa Giê-xu đang giảng dạy ở làng Ca-bê-na-um, bốn người đàn ông đã đưa người bại đến cho Ngài. Khi họ không thể đến gần Chúa Giê-xu vì đám đông, “họ dỡ mái nhà ngay trên chỗ Ngài đang ngồi, rồi từ lỗ trống đó họ dòng giường người bại xuống” (Mác 2:1-4).
Khi Chúa Giê-xu nhìn thấy đức tin của họ, Ngài phán với người đàn ông bị bại: “Hỡi con, tội lỗi con đã được tha” (c.5), tiếp đó Ngài phán: “Hãy đứng dậy vác giường mình mà đi” (c.11). Thật lạ thường làm sao khi, để đáp ứng niềm tin của những người đem bạn mình đến, Chúa Giê-xu lại tha thứ cho tội lỗi và chữa lành bệnh nan y của anh bạn đó.
Khi chúng ta biết ai đó đang đối diện với khó khăn nghiêm trọng về thể chất hoặc khủng hoảng về tinh thần, trách nhiệm của chúng ta là hiệp chung cầu nguyện, đưa bạn mình đến với Chúa Giê-xu- Đấng duy nhất có thể đáp ứng nhu cầu sâu xa nhất của họ.
Chúa Giê-xu ơi, chúng con biết rằng Ngài nói những lời của sự sống đời đời và chữa lành cho người có nhu cầu lớn lao. Hôm nay chúng con đưa họ đến với Ngài trong sự cầu nguyện.
Cầu nguyện cho người khác là một trách nhiệm và cũng là một đặc ân.
* Trich Lời Sống Hằng Ngày