Đọc: Thi Thiên 18:1-3, 46

Đức Giê-hô-va là vầng đá của con, đồn lũy của con và là Đấng giải cứu con. Thi Thiên 18:2

Tôi và vợ tôi đều có những người bà sống hơn 100 tuổi. Khi nói chuyện với họ và bạn bè của họ tôi phát hiện ra một khuynh hướng phổ thông về cách hoài niệm của người già: Họ nhớ lại lúc khó khăn với một chút gì đó luyến tiếc. Họ trao đổi những câu chuyện về Thế Chiến thứ II và cuộc Đại Suy Thoái. Họ trìu mến nói về những vất vả như là bão tuyết, ngôi nhà ngang thưở thơ ấu và lúc ở trường đại học khi họ ăn súp đóng hộp và bánh mì cũ ba tuần liên tiếp.

Nghịch lý thay, những lúc khó khăn lại có thể giúp nuôi dưỡng đức tin và củng cố mối những quan hệ cá nhân. Khi nhìn thấy nguyên tắc này được minh họa, tôi có thể hiểu hơn về một trong những điều huyền nhiệm liên quan đến Đức Chúa Trời. Đức tin nói tóm lại là một vấn đề về sự trông cậy. Nếu tôi thực đang đứng trên một vầng đá vững chắc của niềm tin nơi Đức Chúa Trời (Thi 18:2), thì những hoàn cảnh tồi tệ nhất cũng sẽ không thể nào phá vỡ được mối liên hệ đó.

Đức tin trên vâng đá cho phép tôi tin cậy rằng, bất chấp sự hỗn độn trước mắt, Đức Chúa Trời vẫn đang tể trị. Bất kể tôi có cảm thấy mình thiếu hụt cỡ nào, tôi vẫn thật sự quan trọng đối với Đức Chúa Trời của tình yêu thương. Không nỗi đau nào kéo dài mãi mãi, và không điều dữ nào có thể đắc thắng đến cùng.

Đức tin chắc như đá nhìn nhận thấy ngay cả điều đen tối nhất trong lịch sử – sự chết của Con Đức Chúa Trời, cũng là khúc dạo đầu cần thiết cho thời điểm tươi sáng nhất trong toàn lịch sử – sự Phục Sinh và đắc thắng sự chết của Ngài.

Lạy Chúa, Ngài là Vầng Đá, là đối tượng của niềm tin của con. Niềm tin con đặt nơi Ngài chứ không phải nơi những cảm xúc hay thay đổi, nếu không thì con chắc chắn sẽ thất bại.

Đấng Christ là Vầng Đá, là hy vọng chắc chắn của chúng ta.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày