Đọc: II Cô-rinh-tô 1:3-7
Chúng tôi có thể dùng chính sự an ủi mà Đức Chúa Trời đã an ủi chúng tôi để an ủi những người khác trong bất cứ hoạn nạn nào họ gặp! — II Cô-rinh-tô 1:4
Khi đứng cuối căn phòng tại hội người cao tuổi ở Palmer, Alaska, nghe dàn đồng ca cấp ba của con gái tôi hát bài “Tâm Linh Tôi An Ninh Thay”, tôi tự hỏi vì sao người chỉ huy chọn bài hát đó. Nó đã được trình bày tại tang lễ con gái tôi là Melissa, và Lisa biết rằng tôi rất khó tránh xúc động khi nghe bài này.
Dòng suy tư bị gián đoạn khi một người đàn ông rụt rè đến cạnh tôi và nói: “Đây đúng là thứ tôi cần nghe.” Tôi giới thiệu bản thân và hỏi vì sao anh cần nghe bài hát này. Anh trả lời: “Con trai tôi là Cameron vừa mất trong tai nạn xe máy tuần trước.”
Ôi! Tôi đã quá chú tâm vào bản thân đến nỗi chẳng hề quan tâm đến nhu cầu của người khác, và Chúa đang bận dùng bài hát đó tại đúng nơi Ngài muốn. Tôi và người bạn mới của tôi là Mac, người làm việc trong hội đã trò chuyện về sự quan phòng của Chúa vào thời điểm khó khăn nhất này trong cuộc đời anh.
Xung quanh ta đều là những người có nhu cầu, đôi khi ta phải đặt các cảm giác và kế hoạch riêng sang một bên để giúp họ. Một cách để làm điều đó là nhớ Chúa đã yên ủi chúng ta thể nào qua những thử thách và trở ngại “để chúng tôi có thể dùng chính sự an ủi mà Đức Chúa Trời đã an ủi chúng tôi để an ủi những người khác trong bất cứ hoạn nạn nào họ gặp” (II Cô. 1:4). Thật dễ mê mải với những lo toan của riêng mình mà quên mất người ngay cạnh chúng ta có thể cần một lời cầu thay, an ủi, một cái ôm, hay món quà thương xót trong danh Chúa Giê-xu.
Lạy Chúa, xin giúp con thấy nơi nào cần sự giúp đỡ, và giúp con cung ứng sự giúp đỡ đó. Cảm ơn Chúa về sự yên ủi mà Ngài ban cho; xin giúp con san sẻ nó.
Được yên ủi bao nhiêu thì phải san sẻ bấy nhiêu.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày