Đọc: Dân Số Ký 7:1-9

Họ phải lo coi sóc những vật thánh mà họ gánh vác trên vai mình. (câu 9)

Chúng tôi thật sự cần được nghe tiếng Chúa. Được đề nghị nhận nuôi hai đứa trẻ như một giải pháp khẩn cấp trong vòng 3 tháng, chúng tôi phải đưa ra quyết định vì tương lai của chúng. Chúng tôi đã có ba đứa con lớn, việc trở thành cha mẹ nuôi cho hai đứa trẻ chưa đến tuổi đi học nữa dường như không phù hợp với kế hoạch của chúng tôi, và việc gia đình sẽ có gần như gấp đôi số thành viên quả là một điều khó khăn. Thế rồi quyển sách mà chúng tôi đọc hàng ngày của cựu giáo sĩ Amy Carmichael đã dẫn chúng tôi đến những câu Kinh Thánh lạ lẫm trong Dân Số Ký chương 7.

“Tôi tự hỏi Kê-hát đã cảm thấy thế nào?” Amy viết.”Tất cả thầy tế lễ khác đều có xe bò của họ để mang các bộ phận của hòm giao ước băng qua sa mạc. Nhưng các con trai của Kê-hát phải lê bước dọc trên những mỏm đá và qua lớp cát nóng thiêu đốt, với ‘những vật thánh mà họ gánh vác trên vai mình’. Có khi nào họ lằm bằm trong lòng, cảm thấy nhiệm vụ của các thầy tế lễ khác dễ hơn của mình chăng? Có thể lắm! Nhưng Đức Chúa Trời biết rõ có những vật quý báu đến nỗi không thể mang trên xe bò được, vậy nên Ngài mới yêu cầu chúng ta vác chúng trên vai mình.”

Chồng tôi và tôi nhận ra đó là câu trả lời cho mình. Chúng tôi thường xuyên nghĩ đến việc tài trợ cho một đứa trẻ ở một đất nước chưa phát triển, nhưng chúng tôi đã không làm vậy. Điều đó có lẽ dễ dàng hơn, giống như chiếc xe bò vậy. Giờ đây, chúng tôi “gánh vác trên vai” hai đứa trẻ đang có nhu cầu trong căn nhà mình, bởi chúng rất quý giá đối với Ngài.

Đức Chúa Trời có những chương trình khác nhau cho cuộc đời của mỗi một người. Có thể chúng ta cảm thấy rằng trách nhiệm của người khác sao dễ dàng hơn, hoặc vai trò của họ hấp dẫn hơn của mình. Nhưng nếu Cha yêu thương đã lựa chọn chúng ta cho chính nhiệm vụ đó, thì chúng ta là ai mà dám nói thầm rằng: “Con không làm được đâu!”?

Đức Chúa Trời sử dụng những người tầm thường để gánh vác kế hoạch phi thường của Ngài.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày