Đọc: Phi-líp 2:1-5

[Bết-sa-lê-ên] dùng những tấm gương soi của các phụ nữ phục vụ tại cửa Lều Hội Kiến để làm một cái bồn rửa có chân bồn bằng đồng. — Xuất Ê-díp-tô ký 38:8

Khi Môi-se tập hợp các con cái Y-sơ-ra-ên lại để bắt đầu công tác xây đền tạm (Xuất. 35-39), ông mời Bết-sa-lê-ên, một thợ thủ công có tài, đến làm những vật dụng đền tạm. Chúng ta được biết rằng một số người nữ được đề nghị dâng những chiếc gương bằng đồng quý giá để Bết-sa-lê-ên đúc chậu bằng đồng (38:8). Họ dâng chúng lên để giúp chuẩn bị một nơi cho Chúa hiện diện và ngự lại.

Cho đi những cái gương của mình? Đối với hầu hết chúng ta, đó quả là điều không dễ chút nào. Đó không phải là việc chúng ta bắt buộc phải làm, vấn đề là tự nhìn và tra xem bản thân quá nhiều có thể gây ra sự bối rối. Nó có thể khiến chúng ta nghĩ quá nhiều về chính mình và không đủ về người khác.

Khi có thể nhanh chóng quên đi gương mặt mình và nhớ rằng Chúa yêu chúng ta dù hiện tại chúng ta ra sao – với tất cả những sự bất toàn của mình – thì chúng ta có thể bắt đầu “đừng chỉ quan tâm đến lợi ích riêng của mình, nhưng phải quan tâm đến lợi ích của người khác nữa” (Phi-líp 2:4).

Augustine nói rằng khi yêu bản thân, chúng ta bị lạc mất, còn khi yêu người khác, chúng ta được tìm lại. Nói cách khác, bí quyết của hạnh phúc không phải là làm cho mặt mình đẹp đẽ mà là ban tặng tấm lòng mình, cho đi cuộc sống của mình, cho đi chính mình, trong tình yêu thương.

Lạy Cha, nguyện hôm nay con có thể suy nghĩ về những người khác nhiền hơn là nghĩ cho mình. Nguyện con quên đi những suy nghĩ về bản thân để nghĩ đến người khác và nhu cầu của họ.

Tấm lòng hướng tới người khác sẽ không bị héo mòn vì cái tôi.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày