Đọc: Giăng 16:19-24
Bây giờ các con đau buồn, nhưng Ta sẽ gặp lại các con thì lòng các con vui mừng, và không ai có thể đoạt lấy niềm vui của các con. Giăng 16:22
Cầm hai bức ảnh được đóng khung, người bà tự hào khoe với những người bạn tại phòng giải lao ở nhà thờ. Bức ảnh đầu tiên là cô con gái trước đây ở quê hương Burundi. Bức ảnh thứ hai là đứa cháu trai mà con gái bà mới sinh gần đây. Nhưng cô gái không bế đứa con mới sinh của mình. Cô đã qua đời khi sinh con.
Một người bạn của bà tiến đến gần và xem hai bức ảnh, rưng rưng đưa tay lên và ôm chặt gương mặt của người bà yêu quý. Tất cả những gì bà ấy có thể nói với bà trong nước mắt là: “Tôi hiểu. Tôi hiểu.”
Và bà ấy thật sự hiểu vì hai tháng trước, bà ấy cũng đã mất đi đứa con trai của mình.
Sự an ủi của những người đã trải qua nỗi đau như chúng ta có ý nghĩa đặc biệt. Họ thấu hiểu. Trước khi bị bắt, Chúa Jêsus cảnh báo môn đồ: “Các con sẽ khóc lóc, than van, còn thế gian sẽ vui mừng.” Nhưng Ngài tiếp tục bằng lời an ủi họ: “Các con sẽ đau buồn, nhưng sự đau buồn của các con sẽ trở thành vui mừng” (Giăng 16:20). Chỉ vài giờ nữa, các môn đồ sẽ tan tác khi Chúa Jêsus bị bắt và đóng đinh. Nhưng nỗi buồn tan nát đó trở thành niềm vui mà họ không thể tưởng tượng được khi thấy Ngài sống lại.
Ê-sai đã nói tiên tri về Đấng Mê-si rằng: “Thật, Người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh nỗi đau khổ của chúng ta” (Ês. 53:4). Chúng ta có một Cứu Chúa không chỉ thấu hiểu về nỗi đau của chúng ta; mà Ngài còn trải qua điều đó. Ngài biết rõ. Ngài quan tâm. Một ngày kia, nỗi đau buồn sẽ biến nên niềm vui.
Lạy Chúa, cảm ơn Ngài đã bước lên thập tự giá vì chúng con. Chúng con gặp hoạn nạn trong thế giới này, nhưng Ngài đã chiến thắng thế gian và gánh lấy nỗi đau và tội lỗi thay cho chúng con. Chúng con chờ đợi đến ngày mà những nỗi ưu phiền của chúng con sẽ biến nên niềm vui và chúng con sẽ gặp Ngài mặt đối mặt.
Khi chúng ta trao những lo lắng của mình vào tay Chúa, Ngài sẽ đặt sự bình an Ngài vào lòng chúng ta.
Chú Giải: Đấng Christ không chỉ biết sự đau đớn của chúng ta mà Ngài cũng đã nếm trải. Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, nhưng Ngài phải trở nên con người giống như chúng ta để dâng một sinh tế nhằm cất bỏ tội lỗi của con người. Chỉ khi trở nên con người thì Ngài mới có thể chịu chết, và chỉ bởi việc chịu chết, Ngài mới có thể phá tan quyền lực của ma quỷ, là kẻ nắm quyền của sự chết. Khi ở trên đất, Chúa Jêsus đã “đặt mình vào vị trí của chúng ta, nhờ đó, Ngài biết và hiểu chúng ta cách tường tận. Giờ đây chúng ta cũng phải bước theo “dấu chân” của Ngài và noi gương về lòng thương xót và sự quan tâm của Ngài. Trong mối liên hệ với người khác, Phao-lô khuyên chúng ta rằng: “Hãy có đồng một tâm trí như Đấng Christ Jêsus đã có” (Phil. 2:5). Noi theo Chúa Jêsus, bạn sẽ làm gì để an ủi người khác?
* Trích Lời Sống Hằng Ngày