Đọc: Giăng 3:22-31
Ngài phải được tôn cao, còn tôi phải hạ xuống. (câu 30)
Các hoạt động truyền giáo của hội thánh chúng tôi lên đến đỉnh điểm với một dịch vụ toàn thành phố. Khi nhóm tổ chức và điều hành sự kiện–gồm ban nhạc thiếu niên, ban cố vấn và lãnh đạo hội thánh–tiến về phía khán đài, tất cả chúng tôi đều phấn khích vỗ tay và bày tỏ sự trân trọng cho những đóng góp của họ. Tuy nhiên, có một người hiếm khi được chú ý đến, dù anh là lãnh đạo của nhóm. Khi gặp anh vài ngày sau đó, tôi cảm ơn và chúc mừng công việc anh làm, và nói: “Chúng tôi hiếm thấy anh trong suốt chương trình.” “Tôi thích làm việc ở phía sau”, anh trả lời. Anh không màng được người khác công nhận. Đó là thời điểm những ai đã cống hiến nhận được sự trân trọng.
Thái độ yên lặng của anh là một bài giảng cho tôi. Đó là lời nhắc nhở rằng khi hầu việc Chúa, tôi không cần tìm kiếm sự thừa nhận cho mình. Tôi có thể dâng sự tôn ngợi lên cho Chúa dù có được công khai đề cao hay không. Thái độ đặt Chúa trước nhất có thể loại bỏ sự ganh đua hay cạnh tranh không lành mạnh.
Chúa Giê-xu, “Đấng vượt trên tất cả” (Giăng 3:31), “phải được tôn cao, còn tôi phải hạ xuống” (câu 30). Khi có thái độ như vậy, chúng ta sẽ hành động vì sự phát triển của công việc Chúa. Chính Đấng Christ mới là trung tâm trong mọi việc chúng ta làm, chứ không phải bản thân mình.
Lạy Chúa Giê-xu, xin là tâm điểm của những suy nghĩ, khao khát và hành động của con.
Vị trí nổi bật là vị trí dành cho Đấng Christ.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày