Đọc: I Phi-e-rơ 1:3-9
Hãy vui mừng về điều ấy, dù bây giờ anh em còn chịu đau buồn trong ít lâu bởi muôn vàn thử thách. – I Phi-e-rơ 1:6
Khi mở Kinh Thánh đọc Giê. 1 – 4, tựa đề phụ của sách khiến tôi giật mình: “Sự trông cậy trong kỳ than khóc.” Tôi gần như bật khóc. Thật đúng thời điểm vì lúc nầy tôi đang thương khóc vì sự qua đời của mẹ tôi.
Hôm trước đó, tôi cũng có cảm giác tương tự khi nghe bài giảng của mục sư với tựa đề “Niềm vui trong hoạn nạn,” trích từ I Phi. 1:3-9. Ông lấy minh họa từ chính bản thân: kỷ niệm một năm ngày mất của bố ông. Bài giảng có ý nghĩa cho nhiều người, nhưng đối với tôi đó là món quà của Chúa. Các sự việc này là chứng cớ cho Lời Ngài hứa rằng sẽ không để tôi một mình khi buồn đau
Dù con đường sầu muộn thật khó khăn nhưng Chúa luôn nhắc tới sự hiện diện của Ngài. Khi dân Y-sơ-ra-ên bị lưu đày khỏi Đất Hứa vì không vâng lời, Chúa tỏ sự hiện diện của Ngài qua các tiên tri–như Giê-rê-mi để đem đến nguồn hy vọng–về sự hòa giải khi ăn năn. Và với người được Chúa dẫn dắt trong thử thách, sự hiện diện của Ngài bày tỏ qua cộng đồng đức tin là nơi mọi người “hết lòng yêu thương nhau tha thiết.” (I Phi. 1:22). Những chứng cớ về sự hiện diện của Chúa trong kì thử thách trên đất đảm bảo lời hứa của Chúa về niềm hy vọng sống chờ chúng ta khi sống lại.
Ngài quan tâm tới tôi chăng
Khi tôi giã biệt người thân của mình
Khi tâm tan nát, điêu linh?
Phải! Ngài vẫn mãi hết mình quan tâm! —Graeff
Chúng ta không bao giờ phải xấu hổ về nước mắt của mình. – Dickens
* Trích Lời Sống Hằng Ngày