Đọc: 1 Sử ký 17:1-20

Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời, con là ai và gia đình con là gì mà Ngài đem con đến đây? (Câu 16)

Năm mười tám tuổi, chồng tôi khởi nghiệp dịch vụ vệ sinh xe hơi. Anh mướn một ga-ra, thuê nhân công và tự tạo các tờ bướm quảng cáo. Việc kinh doanh phát đạt. Anh ấy muốn bán nó lại và sử dụng số tiền thu được để đóng học phí ở trường cao đẳng, vì thế anh ấy đã rất hồi hộp khi có người bày tỏ sự quan tâm. Sau một số thương lượng, giao dịch gần như sẽ được diễn ra. Nhưng vào phút chót, thỏa thuận lại không đạt được. Mãi cho đến vài tháng sau kế hoạch sang nhượng cửa hàng của anh ấy mới thành công.

Thất vọng khi thời điểm và chương trình của Chúa cho cuộc đời chúng ta không đúng như mong đợi của chúng ta là chuyện thường gặp. Khi vua Đa-vít muốn xây đền thờ cho Chúa, ông có động cơ đúng đắn, có năng lực lãnh đạo và nguồn lực. Thế nhưng Đức Chúa Trời đã phán rằng ông không thể đảm nhận công tác này bởi vì trên chiến trường ông đã giết quá nhiều người (1Sử-ký 22:8).

Đa-vít đã có thể dương nắm đấm vào bầu trời, bĩu môi hoặc tiếp tục tiến hành kế hoạch riêng của mình trong giận dỗi. Nhưng ông chỉ khiêm tốn nói: “Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời, con là ai và gia đình con là gì mà Ngài đem con đến đây?” (17:16). Đa-vít tiếp tục chúc tụng Chúa và xác quyết sự tận hiến của ông cho Ngài. Ông đề cao mối quan hệ của mình với Chúa hơn là tham vọng của cá nhân ông.

Đạt được những kì vọng và ước mơ của chính mình hay yêu mến Chúa, điều nào quan trọng hơn đối với chúng ta?

Lạy Cha Thiên Thượng, con xin giao phó tất cả những dự định của con cho Ngài.Cảm ơn Ngài vì đã đem con đến đây. Ngài thật ý nghĩa với con hơn bất cứ điều gì trên thế giới này.

Sự thỏa mãn thật có được khi đầu phục ý muốn Chúa.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày