Đọc: Sáng Thế Ký 39:1-12
Đức Chúa Trời là Đấng thành tín, Ngài không để anh em bị thử thách quá sức mình đâu! 1 Cô-rinh-tô 10:13
Cha tôi trở thành Cơ Đốc nhân khi đã già, và ông khiến tôi quá đỗi ngạc nhiên về kế hoạch vượt qua cám dỗ. Đôi khi ông quay lưng bỏ đi! Ví dụ nếu bất đồng giữa ông và người hàng xóm có xu hướng thành cãi vã, cha tôi bỏ ra chỗ khác một lúc chứ không để bị cám dỗ thúc đẩy thành cuộc cãi vã.
Ngày nọ ông gặp gỡ vài người bạn, họ đã gọi pito (một loại bia ủ của địa phương). Trước đó cha tôi đã tranh chiến với bia rượu và quyết định tốt nhất nên tránh xa nó. Vì vậy ông đã đứng khỏi dậy khỏi bàn, chào tạm biệt và hẹn nhóm bạn già vào ngày khác.
Trong Sáng Thế Ký, chúng ta đọc thấy cách vợ quan Phô-ti-pha cám dỗ Giô-sép. Ông nhận thức ngay rằng việc nhượng bộ sẽ khiến ông “phạm tội với Đức Chúa Trời”, vì vậy ông đã bỏ chạy (Sáng. 39:9-12).
Sự cám dỗ thường gõ cửa chúng ta. Đôi khi nó đến từ những tham vọng của chúng ta, có khi đến từ những hoàn cảnh và những người chúng ta gặp gỡ. Như Phao-lô nói trong Cô-rinh-tô rằng, “Những thử thách đến với anh em, chẳng có điều nào quá sức loài người”. Ông còn nói, “Đức Chúa Trời là Đấng thành tín, Ngài không để anh em bị thử thách quá sức mình đâu! Nhưng trong thử thách, Ngài sẽ mở đường cho ra khỏi, để anh em có thể chịu được” (1 Côr. 10:13).
“Mở đường cho ra khỏi” có thể là cất bỏ những chướng ngại cám dỗ hay bỏ chạy khỏi chúng. Hành động tốt nhất của chúng ta có thể đơn giản chỉ là bỏ đi.
Khi ta trong cảnh không ngờ
Dễ dàng sa ngã hãy nhờ nơi Cha
Chỉ Ngài sẽ giúp sức ta
Khôn ngoan, ý chí để xa tội tình.
Mỗi cám dỗ là cơ hội để chúng ta chạy đến chỗ Đức Chúa Trời.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày