Đọc: Thi Thiên 22:1-10

Đức Chúa Giê-xu kêu lớn tiếng, . . . “Đức Chúa Trời của con! Đức Chúa Trời của con! Sao Ngài lìa bỏ con?” Ma-thi-ơ 27:46

Nhà văn Nga Fyodor Dostoyevsky đã nói, “Có thể đánh giá mức độ văn minh của một xã hội khi bước vào nhà tù của họ”. Với ý nghĩ đó, tôi đọc một bài báo trực tuyến mô tả “Tám Nhà Tù Chết Chóc Nhất Thế Giới”. Ở một nhà tù trong số này từng tù nhân đều bị biệt giam.

Chúng ta được đặt sống với các mối quan hệ và cộng đồng, chứ không phải sống cô lập. Đây chính là điều khiến việc bị biệt giam được xem là hình phạt khắc nghiệt nhất.

Sự cô độc là nỗi đau đớn mà Đấng Christ phải chịu khi mối quan hệ đời đời của Ngài với Đức Chúa Cha bị cắt đứt tại thập tự giá. Chúng ta biết điều này trong tiếng kêu của Ngài được ghi trong Ma-thi-ơ 27:46: ” Khoảng ba giờ chiều, Đức Chúa Giê-xu kêu lớn tiếng: “Ê-li, Ê-li,lam-ma-sa-bách-ta-ni?” (nghĩa là: “Đức Chúa Trời của con! Đức Chúa Trời của con! Sao Ngài lìa bỏ con?”) Khi Chúa chịu khổ và chết vì gánh nặng tội lỗi, Ngài đột ngột phải một mình chịu nỗi cô đơn, bị từ bỏ, bị cắt đứt mối liên hệ với Đức Chúa Cha. Tuy nhiên, bởi Chúa Giê-xu đã chịu nỗi cô đơn mà chúng ta được đảm bảo về lời hứa của Chúa Cha: “Ta sẽ chẳng lìa con, chẳng bỏ con đâu”(Hêb. 13: 5).

Đấng Christ đã chịu sự đau đớn và bị từ bỏ trên thập tự giá vì cớ chúng ta, hầu cho chúng ta không bao giờ cô đơn hay bị Đức Chúa Trời từ bỏ. Mãi mãi.
Tạ ơn Cha đã ban cho
Làm con Thượng Đế chỉ do ơn Ngài
Giá cao Chúa đã trả thay
Muôn tội được xóa, con nay trong Ngài.
Những ai nhận biết Chúa Giê-xu sẽ không bao giờ cô đơn.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày