Đọc: Lu-ca 2:8–20
Nhưng thiên sứ bảo họ: “Đừng sợ! Lu-ca 2:10
Trong Kinh Thánh, hầu như mỗi khi một thiên sứ hiện ra, thì lời đầu tiên mà thiên sứ nói là: “Đừng sợ!” (Đa.10:12, 19; Mat. 28:5; Khải. 1:17). Không mấy ngạc nhiên. Khi một nhân vật siêu nhiên liên hệ với thế giới, nó để lại cho người nhìn thấy nó một sự lo lắng cực độ trên gương mặt họ. Nhưng Lu-ca kể về việc Chúa đến với thế giới bằng một phương cách không làm ta sợ hãi. Chúa Giê-xu, sinh ra trong một chuồng chiên và đặt nằm trong máng ăn, cuối cùng Chúa đã tìm ra một cách tiếp cận khiến chúng ta không phải sợ hãi. Có điều nào ít đáng sợ hơn một em bé sơ sinh chăng?
Những người hoài nghi bối rối đeo đuổi Chúa Giê-xu trong suốt chức vụ của Ngài. Làm thế nào mà một em bé trong thành Bết-lê-hem, con trai của một người thợ mộc, có thể là Đấng Mê-si-a (Đấng Cứu Thế được hứa ban) từ Đức Chúa Trời? Nhưng một nhóm những người chăn chiên trên cánh đồng lại không mảy may nghi ngờ gì về việc Ngài là ai, vì họ được nghe sứ điệp về tin lành trực tiếp từ một dàn hợp xướng các thiên sứ (2:8-14).
Tại sao Chúa lại mang lấy hình hài con người? Kinh Thánh đưa ra nhiều lý do, có lý do thần học, có lý do thực tế; nhưng hình ảnh Chúa Giê-xu khi còn niên thiếu nói chuyện cùng các thầy thông giáo trong đền thờ cho chúng ta một manh mối (c.46). Lần đầu tiên, những người bình thường có một cuộc nói chuyện, một cuộc tranh luận với Đức Chúa Trời trong hình thể nhìn thấy được. Chúa Giê-xu có thể nói chuyện với bất cứ ai – Cha Ngài, thầy thông giáo, một góa phụ nghèo – mà không phải thông báo: “Đừng sợ!
Qua Chúa Giê-xu, Đức Chúa Trời lại gần chúng ta hơn.
Lạy Chúa, con hạ mình xuống vì Ngài đã đến gần con. Nhưng con rất biết ơn. Tạ ơn Chúa!
Chúa nhập thể là dấu chấm hết cho sợ hãi. F. B. Meyer
* Trích Lời Sống Hằng Ngày