Đọc: Lu-ca 18:9-14
Vì ai tự tôn cao sẽ bị hạ xuống, còn ai tự hạ xuống sẽ được tôn cao.—Lu-ca 18:14
Vào một buổi chiều tháng Tám ở Vermont, một giáo sĩ trẻ đã đến giảng tại hội thánh nhỏ của chúng tôi. Đất nước mà anh và vợ đang phục vụ hiện ở trong tình hình tôn giáo rất hỗn loạn, và tình trạng đó bị coi là quá nguy hiểm cho trẻ em tại đó. Một trong những câu chuyện anh kể có một tình tiết rất đau lòng, đó là khi cô con gái nhỏ của anh nài nỉ anh đừng bỏ cháu lại trường học nội trú.
Lúc đó, tôi mới được làm cha và vì thật là phước hạnh khi Chúa cho chúng tôi một bé gái, nên câu chuyện đã làm tôi rất buồn. Sao người cha người mẹ với đầy tình yêu thương lại có thể bỏ con gái họ lại một mình như thế được? Tôi lẩm bẩm. Ngay khi buổi nói chuyện kết thúc, tôi giận sôi người đến mức tôi chẳng màng tới lời đề nghị đi thăm viếng cùng với vị giáo sĩ nọ. Tôi đi ra khỏi nhà thờ, vừa đi vừa hét thật to rằng: “Tôi cam đoan tôi sẽ không giống như…”
Ngay khoảnh khắc đó, Đức Thánh Linh ngăn tôi lại. Tôi thậm chí không thể kết thúc câu nói của mình. Tôi ở đó, nói những lời y hệt như người Pha-ri-si kia đã cầu nguyện với Chúa: “Con cảm ơn Chúa vì con không giống người thu thuế này” (Lu-ca 18:11). Ôi! Tôi thất vọng về mình làm sao, và có lẽ Chúa cũng đang thất vọng về tôi nữa! Từ chiều hôm đó, tôi đã cầu xin Chúa giúp tôi biết lắng nghe người khác với lòng khiêm nhu và biết kiềm chế khi họ dốc đổ tấm lòng mình ra trong những lời thú nhận, lời bày tỏ hay qua nỗi đau của mình.
Lạy Chúa, nguyện chúng con mau nghe, chậm nói và chậm xét đoán. Thái độ kiêu ngạo rất dễ đầu độc cuộc đời chúng con. Xin ban cho chúng con sự khiêm nhường là điều tỏ bày tấm lòng và tình yêu của Ngài.
Chúng ta không thể đến gần với Chúa bằng cách đoán xét người khác.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày