Đọc: Lu-ca 22:54-65

Họ bắt Đức Chúa Giê-xu dẫn đi và giải Ngài đến nhà thầy tế lễ thượng phẩm. Phi-e-rơ đi theo Ngài xa xa. – Lu-ca 22:54

Khi nghe chuyện về những bạn trẻ bị bắt nạt, tôi chú ý thấy luôn có hai cấp độ tổn thương. Cấp độ thứ nhất và rõ ràng nhất đến từ bản chất ác ý của những người bắt nạt người khác. Điều này thật tệ. Nhưng còn cấp độ khác, nỗi đau sâu xa hơn và thậm chí còn gây tổn hại hơn cấp độ thứ nhất, đó là sự im lặng của mọi người. Điều khiến người bị bắt nạt đau khổ là không có ai giúp đỡ họ. Điều này khiến kẻ bắt nạt ngày càng trơ tráo, tăng lên mức độ tàn ác của mình. Tệ hơn nữa, nó làm tăng sự xấu hổ, hổ thẹn sai lầm, và sự cô độc của nạn nhân. Việc lên tiếng vì người khác và chống lại hành vi đó thật cấp thiết biết bao! (Xem Châm 31:8a).

Chúa Giê-xu biết chính xác cảm giác bị bắt nạt và bỏ rơi để rồi hoàn toàn đơn độc là như thế nào. Dù không có cớ gì, Chúa Giê-xu vẫn bị bắt giữ, đánh đập và phỉ báng (Lu. 22:63-65). Ma-thi-ơ 26:56 chép rằng: “Tất cả môn đồ đều bỏ Ngài chạy trốn.” Phi-e-rơ, một trong những người bạn thân thiết nhất với Chúa, thậm chí cũng chối ba lần rằng ông không biết Ngài (Lu. 22:61). Những người khác có thể không hiểu đầy đủ, nhưng Chúa Giê-xu thì biết rất rõ.

Khi chúng ta nhìn thấy những người khác bị tổn thương, hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta lòng can đảm để lên tiếng.

Lạy Chúa, xin khiến cho chúng con nên dũng cảm cho những người cần sự can đảm của chúng con. Xin giúp chúng con bênh vực những người khác và cho họ thấy rằng Ngài biết sự tổn thương và cô đơn của họ.

Tiếng nói của Cơ Đốc nhân can đảm là âm vọng của tiếng của Đức Chúa Trời.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày