Đọc: 2 Cô-rinh-tô 5:5
Đức Chúa Trời là Đấng đã chuẩn bị chúng ta cho điều này và Ngài đã ban Thánh Linh làm bảo chứng cho chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:5)
Sau một tuần nghỉ lễ cùng con gái và cháu trai bốn tháng tuổi của mình là Oliver, Kathy phải nói lời tạm biệt cho đến khi cô có thể gặp lại chúng. Cô ấy viết thư cho tôi bảo rằng “Những cuộc sum họp ngọt ngào mà chúng ta có được khiến trái tim tôi mong mỏi nước thiên đàng. Ở đó, chúng ta không phải cố lưu giữ những kỷ niệm vào tâm trí. Ở đó, chúng ta không phải cầu nguyện để thời gian trôi chầm chậm và ngày dài hơn. Ở đó, lời chào của chúng ta sẽ không bao giờ biến thành lời tạm biệt. Thiên đàng sẽ là một “lời chào vĩnh cửu” và tôi không thể chờ lâu hơn được nữa”. Vì lần đầu tiên được làm bà, nên cô ấy muốn được ở với cháu trai của mình càng lâu càng tốt. Cô ấy thấy biết ơn Chúa về mỗi giây phút được ở cùng cháu và về niềm hy vọng về thiên đàng- nơi mà những khoảnh khắc tuyệt vời sẽ không bao giờ chấm dứt. Những ngày tươi đẹp của chúng ta dường như quá ngắn ngủi và những ngày gian nan thì lại quá dài. Nhưng cả hai ngày này đều khiến chúng ta trông đợi những ngày tươi đẹp hơn ở phía trước. Sứ đồ Phao-lô nói rằng ông và tín hữu ở Cô-rinh-tô đều mong muốn “được mặc thêm vào để cho những gì hay chết được nuốt mất bởi sự sống” (2 Cô. 5:4). Mặc dù Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta trong đời này nhưng chúng ta không thể nhìn thấy Ngài mặt đối mặt. Hiện chúng ta đang sống bởi đức tin chứ không phải bởi mắt thấy (c.7). Đức Chúa Trời chuẩn bị chúng ta cho mục đích chính là được ở cùng Ngài luôn luôn (c.5). Thiên đàng sẽ là một lời chào vĩnh cửu.