Đọc: Ê-sai 50:4-10
Chúa là Đức Giê-hô-va đã ban cho Ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, để Ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi. Ê-sai 50:4
Vài ngày sau khi bố qua đời, C.S. Lewis, khi ấy 30 tuổi, nhận được một lá thư từ một phụ nữ đã chăm sóc cho mẹ anh trong lúc bệnh tật và mẹ anh đã qua đời hơn hai thập niên trước. Người phụ nữ bày tỏ sự cảm thông đối với mất mát của anh và tự hỏi liệu anh còn nhớ bà không. Lewis trả lời: “Y tá Davison thân mến của cháu, nhớ cô ư? Chắc chắn là cháu nhớ chứ.”
Lewis nhớ lại sự hiện diện của bà trong nhà đã có ý nghĩa với anh cũng như với anh trai và cha của anh nhiều ra sao trong suốt giai đoạn khó khăn đó. Anh cảm ơn bà về những lời chia buồn của bà và nói: “Thật là được an ủi khi trở lại những ngày xưa ấy. Thời gian cô ở cùng mẹ cháu dường như rất dài đối với một đứa bé và cô đã trở thành một phần của gia đình.”
Khi chúng ta vật lộn giữa nghịch cảnh, một lời khích lệ từ người khác có thể vực dậy tinh thần và hướng đôi mắt của chúng ta nhìn lên Chúa. Tiên tri Ê-sai trong Cựu Ước đã viết: “Chúa là Đức Giê-hô-va đã ban cho Ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, để Ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi” (50:4). Và khi chúng ta nhìn xem Chúa, Ngài ban cho ta lời hy vọng và ánh sáng cho đêm tối.
Lạy Cha Thiên Thượng, xin giúp con lắng nghe lời hy vọng của Ngài trong hôm nay. Và xin giúp con nói những lời hy vọng và khích lệ với người khác để dẫn đưa họ đến với Ngài.
Lời ân cần có thể vực dậy một tấm lòng trĩu nặng.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày