Đọc: Rô-ma 11:33-12:2
Dâng thân thể mình làm sinh tế sống, thánh khiết và đẹp lòng Đức Chúa Trời, đó là sự thờ phượng phải lẽ của anh em. Rô-ma 12:1
Ở nước Mỹ, những tuần lễ sau Giáng Sinh là thời gian trao đổi hàng hóa náo nhiệt nhất năm khi người dân đi đổi những món quà không mong muốn để lấy thứ họ thực sự muốn. Tuy vậy, chắc bạn cũng biết rằng ít có ai tặng những món quà như ý. Làm sao họ biết người khác chuộng thứ gì và thứ gì là thích hợp cho dịp này? Chìa khóa để tặng quà thành công không phải là giá trị của món quà; mà là lắng nghe người khác và quan tâm đến điều họ thích và coi trọng.
Điều này đúng với gia đình và bạn bè. Nhưng với Chúa thì sao? Có điều gì ý nghĩa hay giá trị mà chúng ta có thể dâng cho Chúa? Có điều gì mà Ngài chưa có không?
Rô-ma 11:33-36 là bài ca ngợi khen Chúa về sự khôn ngoan, hiểu biết và vinh hiển của Ngài, kế đến là lời kêu gọi dâng mình cho Chúa. “Vậy thưa anh em, bởi sự thương xót của Đức Chúa Trời, tôi nài xin anh em dâng thân thể mình làm sinh tế sống, thánh khiết và đẹp lòng Đức Chúa Trời, đó là sự thờ phượng phải lẽ của anh em (12:1). Thay vì để thế giới xung quanh định hình chúng ta, chúng ta phải được “biến hóa bởi sự đổi mới của tâm trí mình” (c.2).
Hôm nay, món quà tốt nhất chúng ta có thể dâng cho Chúa là gì? Với lòng biết ơn, sự khiêm nhường và tình yêu, chúng ta có thể dâng chính mình cho Ngài—cả tấm lòng, tâm trí và ý chí. Đó là điều Chúa đang mong nhận được từ mỗi người chúng ta.
Lạy Chúa, con thuộc về Ngài. Con muốn dâng chính mình con cho Ngài—cả tấm lòng, tâm trí và ý chí—qua sự phục vụ khiêm nhường và sự thờ phượng trong tinh thần biết ơn về mọi điều Ngài đã làm cho con.
Món quà tốt nhất chúng ta có thể dâng cho Chúa là chính chúng ta.
Chú Giải: Khi Phao-lô bắt đầu mô tả đời sống mới mà chúng ta nhận được nhờ những điều Chúa Giê-xu đã làm (Rô. 12–16), ông kêu gọi chúng ta phải đầu phục cách trọn vẹn, trong đó bao gồm việc dâng thân thể và đổi mới tâm trí của mình (12:1–2). Đức Chúa Trời không đòi hỏi chúng ta phải chết cho Ngài; thay vào đó, chúng ta cần phải sống cho Ngài—“dâng thân thể mình làm sinh tế sống” (c. 1). Trong thời Cựu Ước có hai loại tế lễ được dâng lên cho Đức Chúa Trời: đó là của lễ vãn hồi (hay của lễ chuộc tội) và của lễ hiến dâng. Của lễ vãn hồi hay sinh tế chuộc tội là những của lễ bắt buộc phải dâng lên để chuộc lại tội lỗi và phục hồi mối liên hệ lại với Đức Chúa Trời. Chiên Con của Đức Chúa Trời là Chúa Giê-xu (Giăng 1:29), chính là của lễ vãn hồi cuối cùng và trọn vẹn nhất. Phao-lô nhấn mạnh rằng “Đấng Christ, Chiên Con lễ Vượt Qua của chúng ta đã được dâng làm sinh tế rồi” (1 Côr. 5:7). Của lễ hiến dâng là những của lễ tạ ơn mà một người tự nguyện dâng lên cho Đức Chúa Trời để bày tỏ lòng biết ơn, tình yêu và sự vui mừng đáp lại những ơn phước thiêng liêng hay lòng nhân từ và thương xót của Đức Chúa Trời (Lê. 7:11–15; 22:29; Thi. 50:14, 23; 107:22). Chúng ta không thể dâng chính mình để làm của lễ chuộc tội được (không một người nào có thể làm được) bởi vì chỉ có “Chúa Giê-xu, Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng [có thể] cất tội lỗi của thế gian đi” (Giăng 1:29). Nhưng hết thảy chúng ta đều có thể trở nên những của lễ hiến dâng, trở nên những “của lễ sống.”
* Trích Lời Sống Hằng Ngày