Đọc: Công vụ 4:32–37; 9:26–27
Giô-sép, người mà các sứ đồ đặt tên là Ba-na-ba, nghĩa là con trai của sự an ủi… bán đám ruộng của mình và đem tiền đặt nơi chân các sứ đồ. Công 4:36-37
Một bài hát cổ của Merle Haggard, “Liệu Chúng Ta Có Sống Sót Qua Tháng Mười Hai”, là câu chuyện về một người bị xí nghiệp sa thải nên không có tiền mua quà Giáng Sinh cho cô con gái bé bỏng của mình. Dù tháng Mười Hai được cho là tháng hạnh phúc của năm, nhưng cuộc sống của ông dường như thật đen tối và lạnh lẽo.
Sự chản nản không chỉ dành riêng cho tháng Mười Hai, nhưng đó có thể là tháng chán nản nhất. Những mong đợi của chúng ta có thể nhiều hơn, và nỗi buồn thấm sâu hơn. Vì vậy, một sự an ủi nhỏ bé có thể rất hữu ích.
Giô-sép, quê ở Síp, là một trong số những người đầu tiên đi theo Chúa Giê-xu. Các sứ đồ gọi ông là Ba-na-ba, nghĩa là “con trai của sự an ủi”. Chúng ta gặp ông ở Công vụ 4:36-37 khi ông bán tài sản của mình và quyên góp tiền để giúp các tín hữu khác đang gặp khó khăn.
Về sau, chúng ta thấy các môn đồ đều nghi sợ Sau-lơ (Công vụ 9:26), “nhưng Ba-na-ba giúp đem ông đến với các sứ đồ” (c.27). Sau-lơ, về sau gọi là Phao-lô, là người trước đây đã tìm mọi cách để giết hại các tín hữu, nhưng Ba-na-ba đã bênh vực rằng ông đã được Đấng Christ biến đổi.
Mọi người xung quanh chúng ta đều mong được khích lệ. Một lời nói đúng lúc, một cuộc gọi, hay một lời cầu nguyện có thể nâng đỡ đức tin của họ nơi Chúa Giê-xu.
Sự rộng lòng và hỗ trợ của Ba-na-ba cho thấy con trai hay con gái của sự an ủi nghĩa là gì. Đó có lẽ là món quà lớn nhất mà chúng ta có thể trao tặng cho người khác trong mùa Giáng Sinh này.
Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài về món quà an ủi. Nguyện chúng con sẽ an ủi người khác như họ đã an ủi chúng con.
An ủi có thể là món quà lớn nhất mà chúng ta có thể trao tặng nhau trong mùa Giáng Sinh này.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày