Đọc: Giăng 11: 32-44
Đức Chúa Giê-xu khóc (Giăng 11: 35)
Tôi gọi cho một người bạn lâu năm khi mẹ anh ấy mất. Bà là bạn thân của mẹ tôi, và giờ đây cả hai đều đã qua đời. Khi nói chuyện với nhau, cuộc hội thoại của chúng tôi dần chuyển qua đầy cảm xúc – những giọt nước mắt buồn rầu vì cô Beth đã ra đi và cả những giọt nước mắt lẫn trong tiếng cười khi chúng tôi nhớ lại sự ân cần và vui vẻ của cô ấy lúc còn sống. Nhiều người trong chúng ta đã kinh nghiệm sự giao hòa kì lạ giữa khoảnh khắc đau buồn trước đó rồi liền vui mừng ngay sau đó. Thật là một tặng phẩm đáng kinh ngạc khi cả hai cảm xúc buồn và vui có thể cùng lúc biểu lộ ra theo cách vật lý.
Bởi vì chúng ta được tạo dựng theo ảnh tượng của Chúa (Sáng 1:26), và sự hài hước là phần không thể thiếu của hầu hết mọi nền văn hóa, nên tôi hình dung rằng Chúa Giê-xu hẳn phải có một óc khôi hài tuyệt vời. Nhưng chúng ta biết rằng Ngài cũng hiểu rõ nỗi đau của niềm thương tiếc. Khi bạn Ngài là La-xa-rơ qua đời, Chúa Giê-xu thấy Ma-ri khóc “thì trong lòng bồi hồi xúc động”. Một lúc sau, Chúa Giê-xu cũng khóc (Giăng 11: 33-35). Khả năng bộc lộ cảm xúc bằng nước mắt của chúng ta là một tặng phẩm, và Chúa cất giữ mỗi giọt nước mắt của chúng ta.Thi-thiên 56:8 nói rằng: “Chúa đếm từng bước lưu lạc của con: Xin Chúa đựng nước mắt con trong ve của Chúa. Nước mắt con không được ghi vào sổ Chúa sao?” Một ngày nào đó, Chúa hứa với chúng ta rằng: “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt họ” (Khải Huyền 7:17).
Lạy Chúa, Ngài đã tạo nên chúng con để cười, để khóc, để khát khao và để yêu thương – và để nhớ thương những người đã đi trước chúng con. Xin giúp chúng con yêu càng sâu sắc hơn, vững tin nơi sự tốt lành và nơi sự phục sinh mà Ngài đã hứa.
Cha Thiên Thượng kính yêu của chúng ta, Đấng đã rửa sạch tội lỗi chúng ta, cũng sẽ rửa sạch nước mắt của chúng ta.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày