Đọc: Lu-ca 15:11-24

Nhưng khi còn ở đàng xa, người cha thấy nó thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ nó mà hôn. c.20

Khi chúng tôi trải qua gian đoạn thách thức với cậu con trai, một người bạn đã kéo tôi lại sau buổi nhóm của Hội Thánh. “Tôi muốn anh biết rằng tôi cầu nguyện cho anh và con trai anh mỗi ngày”, anh nói. Anh nói thêm: “Tôi thấy có lỗi quá!”

“Vì sao?” Tôi hỏi

“Vì tôi chưa bao giờ phải đối diện với những đứa con hoang đàng”, anh nói. “Con cái tôi luôn vâng theo các nguyên tắc. Không phải do tôi làm gì hay không làm gì.” Anh nhún vai, “Con trẻ thường đưa ra những chọn lựa của riêng chúng.”

Tôi muốn ôm lấy anh. Sự cảm thông của anh là sự nhắc nhở, món quà từ Chúa, giúp tôi biết rằng Chúa Cha hiểu sự trăn trở của tôi về con trai tôi.

Không ai hiểu sự trăn trở với những đứa con hoang đàng hơn Cha Thiên Thượng của chúng ta. Câu chuyện về người con hoang đàng trong Lu-ca 15 là câu chuyện của chúng ta và Chúa. Chúa Giê-xu kể câu chuyện này thay cho tất cả những tội nhân, những người rất cần quay trở về với Đấng Tạo Hóa và khám phá ra sự ấm áp của mối liên hệ yêu thương với Ngài.

Chúa Giê-xu, là Đức Chúa Trời bằng xương bằng thịt, nhìn thấy chúng ta từ xa với lòng thương xót. Ngài là Đức Chúa Trời chạy đến và ôm lấy chúng ta. Ngài là nụ hôn của Thiên Đàng chào đón kẻ tội lỗi ăn năn quay trở về nhà (c.20).

Những người thân yêu có thể chống đối lời mời gọi của chúng ta, chối từ thông điệp của chúng ta, phản đối lời tranh biện của chúng ta, khinh thường con người chúng ta – nhưng họ không thể chống lại những lời cầu nguyện của chúng ta. J. Sidlow Baxter

Chúa không chỉ bật sáng ngọn đèn ở cổng vào. Nhưng Ngài đứng ở cổng trông ngóng, đợi mong, kêu gọi chúng ta trở về nhà.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày