Đọc: Gia-cơ 1:22–27
Thăm viếng trẻ mồ côi, người góa bụa trong cơn hoạn nạn của họ. Gia-cơ 1:27
Chuông điện thoại của chồng tôi vang lên trong đêm; anh là một mục sư. Một chiến sĩ cầu nguyện của hội thánh, một phụ nữ tuổi ngoài bảy mươi, sống một mình, đang được đưa tới bệnh viện. Bà bệnh nặng đến nỗi không thể ăn uống, không nhìn thấy gì cũng không đi lại được. Không biết bà có sống được hay không, chúng tôi cầu xin Chúa xót thương vì cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của bà. Hội Thánh đưa ra lịch thăm viếng cả ngày, không chỉ chăm sóc bà nhưng cũng bày tỏ tình yêu của Chúa với các bệnh nhân khác, các thân nhân và nhân viên y tế.
Bức thư của sứ đồ Gia-cơ dành cho các tín hữu Do Thái đầu tiên khích lệ hội thánh quan tâm đến những người nghèo khó. Gia-cơ muốn tín hữu không chỉ nghe Lời Chúa mà còn biến niềm tin thành hành động (1:22-25). Khi nêu nhu cầu chăm sóc cô nhi, quả phụ (c.27), ông nói đến nhóm người dễ bị tổn thương, vì thời xưa, gia đình có trách nhiệm chăm sóc họ.
Chúng ta có thái độ nào với những người gặp hoạn nạn trong hội thánh và cộng đồng của mình? Chúng ta có thấy việc chăm sóc cô nhi, quả phụ là một phần quan trọng trong việc thực hành niềm tin không? Nguyện Đức Chúa Trời mở mắt chúng ta để nhìn thấy cơ hội phục vụ những người khó khăn ở khắp mọi nơi.
Lạy Cha, lòng Ngài hướng về những người dễ bị thương tổn và cô thế. Xin giúp chúng con yêu người thuộc về Ngài như Ngài yêu họ, bởi vì chúng con đều được tạo dựng theo hình ảnh của Ngài.
Đức tin thật không chỉ đòi hỏi lời lành mà còn đòi hỏi việc lành.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày