Đọc: Gióp 11:7-20
Nhưng khôn ngoan và quyền năng thuộc về Đức Chúa Trời; Ngài đầy mưu lược và hiểu biết. Gióp 12:13
Trong tuyệt vọng, một phụ nữ gọi đến trung tâm hỗ trợ nhà đất nơi tôi làm việc. Lò sưởi bị trục trặc đã biến căn hộ bà thuê trở thành một tủ đá có nội thất. Hoảng sợ, bà hỏi tôi phải lo cho mấy đứa con của bà thế nào. Tôi vội trả lời theo đúng bài bản: “Thì chuyển vào khách sạn ở rồi gởi hóa đơn tiền phòng khách sạn cho chủ nhà lo.” Bà giận dữ cúp máy.
Tôi biết câu trả lời theo sách vở cho câu hỏi của bà, nhưng tôi đã hoàn toàn mất đi lòng tin của bà. Bà muốn ai đó hiểu nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của mình. Bà cần biết mình không cô đơn. Thực chất, tôi đã bỏ bà bên ngoài trong giá lạnh.
Sau khi Gióp mất hết mọi thứ, các bạn của ông đều có câu trả lời nhưng lại chẳng hiểu chuyện. Sô-pha bảo ông rằng mọi thứ ông cần làm là sống hết lòng cho Chúa. Sau đó ông nói: “Đời anh sẽ rực sáng hơn ban trưa” (11:17). Lời khuyên đó đã không được đón nhận. Gióp đáp lại bằng lời mỉa mai gay gắt: “Khi các anh qua đời, sự khôn ngoan chắc sẽ ra đi theo các anh” (12:2). Ông nếm biết mùi vị của các câu trả lời không thỏa đáng mà sách vở hay đưa ra khi đối diện với thế giới thực.
Thật dễ phê phán các bạn của Gióp vì họ không nhìn thấy bức tranh toàn cảnh. Nhưng chúng ta có thường vội vàng đưa ra câu trả lời cho các câu hỏi mà mình không thực sự hiểu không? Mọi người đều muốn có câu trả lời. Nhưng hơn thế nữa, họ muốn biết chúng ta nghe và thấu hiểu. Họ muốn biết chúng ta quan tâm đến họ.
Lạy Cha, xin giúp chúng con trở nên một người bạn trước khi chúng con đưa ra lời khuyên cho người khác. Cảm ơn Ngài về đặc ân cho chúng con chia sẻ lòng mình với Ngài trong sự cầu nguyện. Cảm ơn Ngài đã ban cho chúng con Thánh Linh của Ngài để chúng con không bao giờ phải cô đơn.
Trước khi nghe điều bạn nói, người ta muốn biết rằng bạn quan tâm đến họ.
* Trích Lời Sống Hằng Ngày