Đọc: 2 Các Vua 6:8–17

“Lạy Đức Giê-hô-va, xin mở mắt cho đầy tớ của con để nó thấy được.” 2 Các vua 6:17

Emil là một người đàn ông vô gia cư, suốt cả năm ông chỉ nhìn xuống vỉa hè cũng như lê bước quanh thành phố ngày qua ngày. Ông xấu hổ khi bắt gặp ánh mắt của người khác khi họ nhận ra ông, vì cuộc đời ông không phải lúc nào cũng lang bạt trên các phố phường. Hơn thế nữa, ông còn có ý định kiếm một đồng xu bị rớt hoặc một mẩu thuốc lá trên lề đường. Việc tập trung nhìn xuống đã trở thành một thói quen khiến các xương sống của ông trở nên cố định ở vị trí đó và ông gặp khó khăn trong việc đứng thẳng lên.

Đầy tớ của tiên tri Ê-li-sê đã nhìn không đúng hướng và kinh khiếp khi thấy quân đội khổng lồ của vua A-ram sai đến bắt chủ mình (2 Các Vua 6:15). Nhưng Ê-li-sê biết anh ta chỉ thấy hiểm nguy và sự đông đúc của quân địch. Anh ta cần phải được mở mắt để thấy các thiên sứ bảo vệ bao quanh họ, lớn hơn rất nhiều so với bất cứ điều gì vua A-ram có thể đem đến để chống lại Ê-li (c.17).

Khi cuộc sống khó khăn và chúng ta cảm thấy áp lực, thật dễ để chúng ta chẳng thấy gì khác ngoài nan đề. Nhưng tác giả thư Hê-bơ-rơ đã đưa ra một cách nhìn tốt hơn. Ông nhắc nhở chúng ta rằng Chúa Giê-xu đã chịu những đau khổ không kể xiết thay cho chúng ta và nếu chúng ta chăm chú hướng mắt về Ngài (12: 2), Ngài sẽ thêm sức cho chúng ta.
Lạy Chúa, có đôi lúc dường như con chỉ nhìn thấy những nút thắt và những rối rắm trong tấm thảm cuộc đời. Xin giúp con mở đôi mắt ra và nhìn thấy bức tranh đẹp đẽ mà Ngài dệt nên.

Đặt Chúa làm trung tâm giúp cuộc đời ta tập trung đúng hướng.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày