Đọc: Lu-ca 15:11-24
Con người đã đến để tìm và cứu kẻ bị hư mất. Lu-ca 19:10
Mỗi ngày có một người cha hướng cổ nhìn về con đường ở đằng xa, chờ đợi con trai trở về. Và mỗi đêm ông thất vọng đi ngủ. Nhưng một ngày kia, có một đốm nhỏ xuất hiện. Một bóng dáng cô đơn trên nền trời đỏ thẫm. Đó có phải là con trai của tôi không? người cha tự hỏi. Rồi ông bắt gặp dáng đi thơ thẩn quen thuộc. Vâng, đó là con trai của tôi.
Và vì vậy khi người con trai “còn ở đàng xa, người cha thấy nó thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ nó mà hôn” (Lu-ca 15:20). Điều đáng chú ý là người cha đã làm điều bị coi là không đúng phép tắc của nền văn hóa Trung Đông-là ông chạy đến trước mặt con trai mình. Người cha trào dâng niềm vui không thể kiềm chế khi con trai ông trở về.
Người con trai không xứng đáng được đón tiếp như vậy. Khi anh yêu cầu cha chia gia tài và rời khỏi nhà, điều ấy như thể anh muốn cha mình chết. Nhưng bất chấp mọi điều người con trai làm với cha mình thì anh ấy vẫn là con của ông ấy (c.24).
Ẩn dụ này nhắc tôi rằng tôi được Đức Chúa Trời chấp nhận bởi ân điển của Ngài chứ không phải bởi tôi xứng đáng. Nó bảo đảm với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ chìm sâu đến nỗi ân điển của Đức Chúa Trời không thể chạm đến tôi. Cha Thiên Thượng đang chờ đợi để chạy đến cùng chúng ta với cánh tay rộng mở.
Lạy Cha, con rất biết ơn về mọi điều mà Con Ngài đã làm cho con trên thập tự giá. Con rất biết ơn ân điển của Ngài. Con xin dâng Cha tấm lòng mong ước giống Chúa Giê-xu- nhân từ và thương xót.
Chúng ta đáng bị trừng phạt lại nhận được sự tha thứ, chúng ta đáng nhận cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời thì lại được tình yêu của Ngài. PhilipYancey
* Trích Lời Sống Hằng Ngày