Đọc: Xuất Ai Cập ký 17:8-15

A-rôn và Hu-rơ đứng hai bên, mỗi người một phía, đỡ tay ông [Môi-se] lên; nhờ vậy tay ông chẳng lay động cho đến khi mặt trời lặn. Xuất Ai Cập ký 17:12

Nhiều câu chuyện trong Kinh Thánh có thể khiến chúng ta dừng lại và thắc mắc. Chẳng hạn, khi Môi-se dẫn dân sự vào Đất Hứa và bị dân A-ma-léc tấn công, làm sao ông biết đi lên đỉnh đồi và giơ cây gậy của Chúa lên? (Xuất. 17:8-15). Chúng ta không biết, chỉ biết rằng khi Môi-se giơ tay lên thì dân Y-sơ-ra-ên thắng trận, còn khi ông hạ tay xuống thì dân A-ma-léc thắng. Khi Môi-se mỏi, anh trai của ông là A-rôn và một người khác tên Hu-rơ đỡ cánh tay Môi-se để dân Y-sơ-ra-ên có thể chiến thắng.

Chúng ta không biết nhiều về Hu-rơ, nhưng lúc này ông đóng vai trò quan trọng trong lịch sử Y-sơ-ra-ên. Điều này nhắc chúng ta rằng những anh hùng vô hình rất quan trọng, những người hỗ trợ và khích lệ người lãnh đạo đóng một vai trò then chốt nhưng thường bị xem nhẹ. Lãnh đạo có thể là người được đề cập trong sử sách hay ca ngợi trên phương tiện truyền thông xã hội, nhưng Chúa không hề xem nhẹ lời chứng âm thầm, trung tín của những người phục vụ bằng nhiều cách khác. Chúa thấy người cầu thay cho bạn bè và gia đình mỗi ngày. Chúa thấy người phụ nữ dọn ghế nhà thờ mỗi Chúa Nhật. Ngài thấy người hàng xóm nói lời khích lệ, an ủi người khác.

Chúa đang sử dụng chúng ta, ngay cả khi công việc của chúng ta có vẻ không quan trọng. Nguyện chúng ta quan tâm và biết ơn tất cả những anh hùng thầm lặng giúp đỡ mình.

Lạy Cha, tạ ơn Ngài vì đã dựng nên con và ban cho con ân tứ độc nhất của riêng mình. Xin giúp con hầu việc Chúa và người khác cách trung tín, và biết ơn những người Ngài đã sai đến giúp con.

Đức Chúa Trời nhìn thấy tất cả những anh hùng vô hình.

Chú Giải: Trong Xuất Ê-díp-tô ký 17, thật thú vị là không chỉ Môi-se có trách nhiệm giữ cho tay ông giơ thẳng lên trời. Môi-se cần A-rôn và Hu-rơ hỗ trợ. Dường như nhu cầu cần giúp đỡ là một ý trọng tâm của câu chuyện này. Toàn bộ quân đội và quốc gia Y-sơ-ra-ên đang phụ thuộc vào ông. Nếu Môi-se chỉ có một mình và ông thất bại, thì điều này gần như là một sự đảm bảo chắc chắn rằng Y-rơ-ra-ên sẽ thua trận và rất nhiều người sẽ phải chết. Có lẽ giây phút Môi-se nhận ra mình cần được giúp đỡ đã chuẩn bị ông cho việc áp dụng bài học này vào cuộc sống mình. Lãnh đạo một dân tộc thật sự là một trách nhiệm quá lớn để có thể đảm đương một mình. Ông cần được giúp đỡ (xem Xuất. 18). Cuộc chiến với dân A-ma-léc nhắc nhở chúng ta về một thực tế đó là chúng ta không hề, không thể và không cần phải đứng riêng lẻ một mình.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày