Đọc: Thi thiên 20

Người nầy nhờ cậy xe cộ, kẻ khác nhờ cậy ngựa, nhưng chúng ta nhờ cậy danh Giê-hô-va là Đức Chúa Trời chúng ta. Thi thiên 20:7

Tôi thích ngắm chim chóc, một thói quen tôi có được khi lớn lên trong một ngôi làng trong rừng tại Ghana nơi có nhiều loài chim chóc khác nhau. Ở ngoại thành nơi tôi đang sống, gần đây tôi quan sát hành vi của một số con quạ khiến tôi chú ý. Bay đến một cái cây đã rụng gần hết lá, lũ quạ quyết định nghỉ chân. Nhưng thay vì đậu trên những cành cây to chắc, chúng lại thích những cành khô yếu, mau gãy. Chúng bay ra khỏi chỗ nguy hiểm—chỉ để lặp lại nỗ lực vô ích này. Dường như giác quan theo loài của chúng không bảo với chúng rằng cành cây chắc đáng tin cậy hơn và là những chỗ nghỉ chân an toàn hơn.

Chúng ta thì sao? Chúng ta đặt niềm tin ở đâu? Đa-vít nhận xét trong Thi thiên 20:7: “Người nầy nhờ cậy xe cộ, kẻ khác nhờ cậy ngựa, nhưng chúng ta nhờ cậy danh Giê-hô-va là Đức Chúa Trời chúng ta.” Xe cộ và ngựa tượng trưng cho vật chất và tài sản của con người. Trong khi những vật tượng trưng này có ích trong cuộc sống hàng ngày, chúng lại không cho ta sự an ninh vào những lúc nguy khốn. Nếu đặt niềm tin vào những đồ vật, những của cải hoặc sự giàu có, ta sẽ nhận ra rằng cuối cùng chúng gãy đổ dưới chân, cũng như những cành cây gãy dưới chân lũ quạ.

Những ai nhờ cậy xe cộ và ngựa của mình có thể bị “hạ xuống và ngã nhào”, nhưng những ai nhờ cậy Đức Chúa Trời sẽ “trỗi dậy và đứng thẳng lên” (20:8).

Bạn đã bao giờ nhờ cậy ai hay điều gì đó và bị thất vọng hoặc bị bỏ rơi chưa? Đó là ai hay điều gì? Bạn nhờ cậy vào điều gì nhiều nhất?

Trong một thế giới hay thay đổi, chúng ta có thể nhờ cậy Đức Chúa Trời bất biến.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày