Đọc: Rô-ma 4:18-25

Ông [Áp-ra-ham] không để lòng vô tín làm cho mình nghi ngờ lời hứa của Đức Chúa Trời, nhưng càng mạnh mẽ trong đức tin và tôn vinh Đức Chúa Trời. Rô-ma 4:20

Người ta nói “Bạn phải có niềm tin”. Nhưng điều đó có nghĩa gì? Có phải niềm tin nào cũng tốt không?

Một thế kỷ trước, một nhà tư tưởng tích cực đã viết “Hãy tin vào bản thân và tất cả những gì là chính bạn. Hãy biết rằng có điều gì đó bên trong bạn vĩ đại hơn bất kỳ trở ngại nào”. Nghe có vẻ hay, nhưng nó sẽ sụp đổ khi đụng vào thực tế. Chúng ta cần tin vào một điều gì đó lớn hơn bản thân mình.

Chúa hứa với Áp-ram ông sẽ có vô số hậu tự (Sáng.15:4-5), vì vậy ông đã đối mặt với một trở ngại lớn—ông đã già và không có con. Khi ông và Sa-ra đã mệt mỏi vì chờ đợi Chúa thực hiện lời hứa của Ngài, họ cố vượt qua trở ngại đó bằng sức riêng. Kết quả là, họ làm rạn nứt gia đình và gây ra rất nhiều bất hòa không đáng có (xem Sáng.16 và 21:8-21).

Chẳng điều nào Áp-ra-ham làm bằng sức riêng có hiệu quả. Nhưng cuối cùng ông được biết đến như một người có đức tin lớn. Phao-lô viết về ông: “Ông đã hi vọng dù không còn lý do để hi vọng; ông vẫn tin và trở thành cha của nhiều dân tộc, theo như lời đã phán với ông rằng: ‘Dòng dõi con sẽ như thế’” (Rô. 4:18). Phao-lô nói đức tin này khiến ông “được kể là công chính” (c.22).

Niềm tin của Áp-ra-ham được đặt nơi Đấng lớn hơn bản thân ông rất nhiều—một Đức Chúa Trời có một không hai. Chính đối tượng của niềm tin chúng ta khiến mọi thứ trở nên khác biệt.

Chúa ôi, con muốn có một đức tin mạnh mẽ nơi Ngài, chứ không chỉ là niềm tin vào bản thân, vào năng lực bản thân, hay vào người khác. Con chẳng là gì nếu thiếu Ngài.

Niềm tin của chúng ta chỉ đúng đắn khi đặt vào đúng Người.

* Trích Lời Sống Hằng Ngày